[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 108




Chồn vàng không ngừng nhào đến phía ba người từ hai bên, Tả Tiểu Thứ đối phó với chồn vàng tấn công từ bên trái, Tiết Nguyên Kiền đối phó với chồn vàng bay nhào đến từ bên phải, bọn họ vừa giết vừa chạy, miễn cưỡng mở một con đường máu từ trong đám chồn vàng, chạy tới cửa nhà Trang Phú Khánh.

Cổng sân nhà Trang Phú Khánh mở rộng, trong chính đường phát ra ánh đèn pin, mọi người ở bên trong chính đường, giọng nói của Trang Phú Khánh từ trong chính đường truyền ra: "Nhị Nha, Nhị Nha, hoàn hồn!"

Tả Tiểu Thứ nghe được giọng của Trang Phú Khánh, xác định trong nhà đều là người, mau chóng vọt vào, gọi: "Nhanh chặn cửa, chồn vàng đuổi tới." Lúc đang nói chuyện, liếc thấy một bộ thi thể mọc lông trắng nằm úp sấp trên mặt đất, Lộ Vô Quy đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn thi thể đó mà không hề nhúc nhích như là bị người ta điểm huyệt, rõ là lại bắt đầu ngây người rồi.

Du Thanh Vi và Tiết Nguyên Kiền đang cõng Du Kính Diệu theo sát ở phía sau Tả Tiểu Thứ vọt vào chính đường. Du Thanh Vi liếc nhìn thi thể trên đất, cùng với tấm bê tông trên nóc nhà bị bùa lôi nổ ra một cái lỗ thủng to, thật nhanh nhìn quanh một vòng, hỏi: "Chỉ... chỉ mỗi một con cương thi lông trắng này?" Cô nhìn trong phòng ngoài con cương thi lông trắng bị bùa lôi đánh chết này ra, sạch sẽ đến mức đến cả cái bóng quỷ, đến cả bộ khởi thi cũng không tìm ra, lại lần nữa xác định chồn vàng là điệu hổ ly sơn. Cô kêu lên: "Tiểu muộn ngốc, chùa Bảo An bên kia e sợ sẽ xảy ra chuyện. Làm sao đây?" Cô thấy Lộ Vô Quy khác thường, một lần nữa nhìn lại cương thi lông trắng trên đất. Từ độ dài ngắn của lông trắng trên người nó, hình như là mới vừa biến thành cương thi lông trắng không lâu. Trên người nó mặc chính là áo liệm thường thấy tại tiệm áo liệm, không có một chỗ nào khác với người khác, cô không nhìn ra gì đặc biệt.

Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi chạy tới, nói: "Bọn mẹ không sao..." Lời còn chưa nói hết thì thấy Tiết Nguyên Kiền khiêng Du Kính Diệu, nhất thời liền sững sờ.

Ngoài nhà, vang lên tiếng động của chồn vàng, ngay sau đó, chồn vàng thành đàn xông vào trong sân.

Tả Tiểu Thứ nhanh tay nhanh mắt, lấy tốc độ nhanh nhất xông lên đóng lại cửa chính đường, đang muốn cài cửa, thì nhìn thấy chốt cửa bị gãy mất rồi! Nhìn từ chỗ bị gãy, như là bị người dùng sức lực rất lớn va vào cửa cho gãy. Cô dùng vai gắng sức giữ cửa, gọi: "Nhanh đến giúp đỡ giữ cửa." Vừa dứt lời, một tiếng rạn nứt phát ra từ cửa, cô cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén đâm thủng tấm cửa gỗ dài đến 1 cm miễn cưỡng từ trên cánh cửa móc xuống một mảng, dọa cô giật nảy mình vọt ra phía sau. Cô lùi lại ra sau, cửa chính ngay tức thì bị chồn vàng đụng mở, Tả Tiểu Thứ đang muốn vung kiếm đâm tới, chợt thấy bên cạnh có gió, một bóng người từ trong phòng nhào đến, đối phương thế tới quá dữ dội, dọa cô vội vàng thu bước lùi về sau.

Lộ Vô Quy tựa như một cơn gió từ bên cạnh Tả Tiểu Thứ lao ra, vung lên thước pháp Lượng Thiên đập tới chồn vàng. Thước pháp Lượng Thiên trong tay nàng vung mạnh đến mức vang "vù vù", mỗi một lần vung mạnh đều có một con chồn vàng bị nàng nện nát đầu.

Chồn vàng đầu vỡ tan bị nàng đánh bay ra ngoài, có con thì ngã mạnh xuống đất, có con thì bay đụng vào trên tường, từng đám máu bắn tung tóe, trên tường, trên đất rất nhanh đâu đâu cũng có những bãi máu và não bộ của chồn vàng.

Trang Phú Khánh và Thái Phân bị tình cảnh này hù dọa rúc vào góc chính đường.

Tiết Nguyên Kiền nâng thi thể của Du Kính Diệu cũng lùi tới góc, hắn lùi qua đó, Tả Nhàn cũng đi theo. Hắn gọi một tiếng: "Anh Đường!" Gọi Đường Viễn đến trước mặt, giao thi thể của Du Kính Diệu cho Đường Viễn, đi vòng qua người Lộ Vô Quy, dỡ xuống cánh cửa khiêng trở lại góc nhà, cùng Tiểu Đường đặt thi thể Du Kính Diệu ở trên cánh cửa. Hắn nói: "Tiểu Đường, trông thi thể của sư bá, em phỏng chừng chồn vàng là nhắm vào thi thể của sư bá." Trong thi thể của sư bá hắn có long khí, những tinh quái đó mẫn cảm nhất với long khí, hôm nay mở quan tài, sợ là để những con chồn tinh này ngửi ra. Nhưng cũng có thể là vào trận náo loạn tối qua chồn tinh cào quan tài đánh hơi được mùi.

Đường Viễn đáp một tiếng "Ừ", từ trong ủng rút ra dao găm canh giữ ở bên người Du Kính Diệu.

Tiết Nguyên Kiền nhấc theo trọng kiếm hắc kim liền muốn đi lên hỗ trợ giết chồn vàng, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lộ Vô Quy như một vị sát thần cầm thước pháp Lượng Thiên chặn ở cửa, nàng đi ra ngoài một bước, chồn vàng trong sân liền lùi ra ngoài một bước. Hắn dỡ xuống cánh cửa và đặt thi thể của Du Kính Diệu chỉ mất mấy phút ngắn ngủi, mà trên sàn nhà chí ít nằm hai mươi, ba mươi xác chết của chồn vàng, những con chồn này con nào con nấy đều tử trạng vô cùng thảm, hầu như tất cả chồn vàng đầu đều bị đập nát, nát như một quả đào chín rục bị người dùng sức đập xuống đất. Hắn rất khó tưởng tượng khi Lộ Vô Quy đánh những con chồn này đến cùng dùng sức lực lớn đến đâu.

Lộ Vô Quy từng bước từng bước đi ra cổng sân, chậm rãi đặt tay ở bên miệng, liên tục cắn mấy nhát lớn vào ba ngón tay trái đến nỗi máu thịt be bét, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ ngón tay. Ngón tay máu thịt be bét bôi vào trên thước pháp Lượng Thiên, máu tươi ngấm vào trong rãnh khắc bùa của thước pháp Lượng Thiên, chiếc thước pháp Lượng Thiên nguyên bản đã hiện ra phù quang nhàn nhạt yếu ớt nhất thời hiện lên một tầng màu máu như ẩn như hiện. Máu, từ trên chóp thước pháp chảy thẳng vào lòng bàn tay đang cầm chặt thước của Lộ Vô Quy.

Du Thanh Vi ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Tả Tiểu Thứ chỉ cảm thấy tâm can đều đang run rẩy. Cô quen biết Lộ Vô Quy lâu như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy Lộ Vô Quy lấy máu từ ngón tay.

Chồn vàng trong sân bao vây cửa lớn chính đường lại lùi ra sau, đồng loạt quay đầu lại bỏ chạy, trong phút chốc chạy trốn không còn một mống.

Lộ Vô Quy không có đuổi theo, nàng trở lại chính đường, dỡ xuống cánh cửa chính đường còn lại của nhà Trang Phú Khánh, đặt trên mặt đất, đem con cương thi lông trắng bị bùa lôi nổ tan đầu nằm trên mặt đất đến trên cánh cửa. Nàng để xuống ba lô, cởi áo khoác, che lại đầu của hắn, quỳ ở bên cạnh liền dập đầu ba cái "cộp cộp cộp", xách lên ba lô đeo vào trên lưng, bước nhanh chân đi về phía chùa Bảo An.

Thái Phân nhìn ra Lộ Vô Quy khác thường, chạy ra theo, hô to: "Nhị Nha!"

Du Thanh Vi lao ra theo, gọi: "Tiểu muộn ngốc."

Lộ Vô Quy dừng chân, nàng quay người nhìn về phía Thái Phân và Du Thanh Vi đuổi tới cửa chính đang lo âu nhìn nàng. Nàng thở thật dài một hơi, há miệng, muốn nói chút gì, nhưng trong lòng khó chịu, lại không biết nên nói như thế nào, buộc lòng phải xoay người tiếp tục đi đến chùa Bảo An.

Du Thanh Vi lại gọi một tiếng: "Tiểu muộn ngốc!" Bước nhanh đuổi theo nàng, hỏi: "Đi đâu?" Lại nắm lên tay trái của Lộ Vô Quy, nhìn ngón tay bị cắn đến da tróc thịt bong, còn đang chảy máu, không thể tin mà hỏi: "Vừa nãy vị kia là ông Hứa?"

Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng.

Du Thanh Vi hỏi: "Em muốn làm cái gì?"

Lộ Vô Quy nói: "Đi vẽ ít bùa."

Tả Tiểu Thứ đuổi theo, nghe thấy Lộ Vô Quy nói như thế, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì?" Cô cho rằng mình nghe lầm. Cô thấy Lộ Vô Quy như vậy, còn tưởng rằng Lộ Vô Quy là muốn đi tìm chồn vàng liều mạng.

Lộ Vô Quy suy nghĩ một lúc, lấy ra Ly Long Bát Quái Bàn trong ba lô đưa cho Du Thanh Vi, nói: "Cầm cái này." Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Tối mai em trở về." Lấy ra một lá bùa nặc dương trấn ở trên người, nhanh chân chạy về phía chùa Bảo An.

Du Thanh Vi với Tả Tiểu Thứ vừa định đuổi theo thì nhìn thấy ba bóng người thật nhanh chạy đến từ bên cạnh, giọng nói của Quỷ Nhất vang lên: "Xảy ra chuyện gì?"

Quỷ Nhị hỏi: "Thi thể Du Kính Diệu sao rồi?"

Quỷ Tam hỏi: "Ở đâu?"

Tả Tiểu Thứ giơ tay chỉ vào nhà Trang Phú Khánh, ba gã Quỷ Đạo đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Quỷ Nhất lại nói: "Không có chuyện gì là được, mau trở lại chùa Bảo An. Quỷ Nhị, Quỷ Tam, các ông ở đây bảo vệ thi thể Du Kính Diệu."

Du Thanh Vi hỏi: "Chùa Bảo An làm sao vậy? Về chùa Bảo An trước hẵng nói." Gọi Tả Tiểu Thứ cùng Quỷ Nhất, chạy gấp tới chùa Bảo An.

Khi bọn họ cách chùa Bảo An còn chưa tới trăm mét thì nhìn thấy bên đường, trên cây đâu đâu cũng có âm xà, càng đi đến chùa Bảo An càng nhiều, đến khi tới cổng chùa Bảo An nhìn thấy bên trong chùa Bảo An chật ních âm xà, trên đất bị âm xà chen chúc đến nỗi không có chỗ đặt chân.

Ban đầu chiếc quan tài của Du Đạo Pháp kê ở trên cái ghế bây giờ đã xê dịch đến bên giếng âm dương, bên dưới chiếc quan tài sơn màu đen đều là âm xà to bằng cánh tay, những âm xà này nâng lên quan tài của Du Đạo Pháp đưa nó đến giếng âm dương trong chùa Bảo An.

Cảnh tượng trước mắt để Tả Tiểu Thứ tê cả da đầu, đứng đờ ra tại cổng không dám bước một bước chân.

Quỷ Nhất sợ hãi nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: "Những âm xà này muốn bê ông cô đi đâu?"

Du Thanh Vi không đáp, nhìn chằm chằm không chớp mắt miệng giếng. Vốn dĩ Bát Quái Kính trấn ở miệng giếng và lưới dây đỏ niêm phong miệng giếng đều không thấy đâu. Cô hơi trầm ngâm, từ trong ba lô của Tả Tiểu Thứ tìm ra mấy sợi dây đỏ thật nhanh thắt thành nút dây móc vào Ly Long Bát Quái Bàn mà Lộ Vô Quy đưa cho cô, cô đeo Ly Long Bát Quái Bàn lên cổ, liền muốn cất bước đi vào trong sân.

Cô mới vừa cất bước, rắn bên cạnh lập tức đứng người lên hướng về phía cô "xì xì", tạo thế công kích, lại như có điều sợ hãi mà lùi về phía sau.

Du Thanh Vi tiếp tục dịch bước về phía miệng giếng, nhiều âm xà hơn đứng người dậy quay về phía cô, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xông lên cắn một ngụm.

Tả Tiểu Thứ kéo lại Du Thanh Vi, nói: "Đừng tới!" Bị âm xà cắn một cái thì xong đời. Quan tài rơi vào tay chồn vàng còn có thể cướp, rơi vào tay âm xà —— các cô đi cướp quan tài, âm xà chỉ cần cắn các cô một cái, các cô có thể sớm đi gặp liệt tổ liệt tông.

Du Thanh Vi nhìn ra những âm xà này mặc dù có phần sợ hãi đối với khí tức của Đại Bạch, không dám chủ động nhào lên cắn các cô, nhưng chỉ cần cô nhích tới gần, chúng nó thật sự có thể cắn cô. Nhưng những âm xà này đã mang quan tài của ông cô lên miệng giếng, những âm xà đó cuộn lại thành xà cầu từ dưới quan tài đẩy lên, làm cho quan tài đang nghiêng ngả dần dần trượt vào trong giếng.

Chồn vàng muốn thi thể của cha cô, âm xà muốn thi thể của ông cô.

Du Thanh Vi đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Quỷ Nhất hỏi: "Những âm xà này muốn thi thể ông cô làm cái gì?"

Du Thanh Vi nói: "Không biết." Cô nghĩ một hồi, nói: "Trước đây Chùa Bảo An dùng phong thủy nuôi rồng, nuôi chính là âm xà, vào thời điểm nó hóa rồng bị ông nội tôi cướp đường, cho nên hóa rồng thất bại, trước khi chết giáng cho ông tôi lời nguyền. Đây có phải là lời nguyền mà nó giáng xuống dẫn tới?" Cô nghĩ tới đây, vội vàng cong ngón tay đi gõ "cửa". Ngón tay gõ vào trên ngọc âm dương chính giữa Ly Long Bát Quái Bàn, chỉ gõ một cái, đầu Đại Bạch liền nhô ra, ném cho cô một cái liếc mắt rồi rụt trở về.

Tả Tiểu Thứ nói: "Tôi thấy vẻ mặt này của Đại Bạch hình như là nói không phải tại nó."

"Rào" một tiếng nước vang lớn, quan tài của Du Đạo Pháp rơi vào trong giếng.

Toàn bộ âm xà bơi vào trong giếng, ngay cả âm xà ngoài sân cũng đuổi theo, toàn bộ tràn vào trong giếng, chẳng mấy chốc đi hết sạch không còn con nào.

Dựa theo tình huống này, những âm xà này hẳn là từ trong giếng bò ra ngoài cướp quan tài.

Tả Tiểu Thứ trợn cả mắt lên, nói: "Dưới đáy giếng này đến cùng có bao nhiêu thứ kia chứ! Tôi cho là có cương thi với quỷ cũng đã thái quá rồi, lại còn có nhiều âm xà như thế!" Cô bỗng giật cả mình, nói: "Những cương thi kia dưới đáy giếng không phải là những âm xà này trộm xác chết nuôi ra chứ?"

Du Thanh Vi cảm thấy rất có khả năng này! Cô tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Tả Tiểu Thứ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng ông cô biến thành cương thi, không kiềm được mà lạnh rùng mình. Cô vài bước vọt tới bên cạnh giếng, nhìn thấy quan tài của ông cô đang nghiêng chìm vào trong giếng, chỉ còn lại một phần ba lộ ra trên mặt giếng. Cô nhìn quanh một vòng, muốn tìm dây thừng đi chụp lại quan tài lôi quan tài trở về.

Tả Tiểu Thứ tiến đến bên cạnh giếng, thấy trên quan tài, xung quanh quan tài tất cả đều là âm xà trắng toát, lại nhìn dáng vẻ Du Thanh Vi như muốn cướp quan tài từ trong tay âm xà, dang tay ôm thật chặt lấy Du Thanh Vi, nói: "Du Lừa Đảo, cô bình tĩnh lại đi!"

Quỷ Nhất ló đầu nhìn vào trong giếng, thâm trầm nói: "Du nha đầu, nếu lúc này cô ra tay, không cướp lại được quan tài còn phải bỏ mạng mình vào."