[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 118




Bên ngoài tường sân vang lên tiếng kêu của chồn vàng.

Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam nghe thấy tiếng động phía bên ngoài, lại thấy Lộ Vô Quy đang đánh lộn với con chồn tinh lớn này, ngay tức thì tiến đến hỗ trợ.

Tả Tiểu Thứ thấy Lộ Vô Quy cùng ba gã Quỷ Đạo đánh chồn tinh đến nỗi cô không có phần nhúng tay vào, đứng lên trên băng ghế dài dưới góc tường nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một đống lớn chồn vàng bao vây ở bên ngoài, đang tựa vào tường sân con này đạp lên con kia mà tạo thành một bậc thang. Cô kêu to: "Du Lừa Đảo, mau tới thủ tường!" Nhảy xuống băng ghế nhặt lên kiếm của mình liền lên tường, đâm về phía một con chồn vàng nhảy lên đầu tường.

Du Thanh Vi cũng lên tường, vung lên quạt giấy đánh ngã một con chồn tinh leo đến đầu tường, cô nhìn ra phía ngoài tường, xoay người liền chạy về phía phòng bếp, sau đó, mỗi tay cầm một ấm nước sôi đang mở nắp bốc hơi hừng hực chạy tới, giẫm vào băng ghế đứng ở phía trên đầu tường, giội nước sôi nóng hầm hập về phía chồn vàng bên dưới xếp chồng đến đầu tường.

Trong phút chốc, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp không ngừng xuyên thủng bầu trời tại chùa Bảo An, bậc thang chồn vàng đã chồng đến đầu tường kia đổ xuống ầm ầm, không ít chồn vàng chạy tứ tán đến bên cạnh, những con chồn vàng gần đầu tường nhất bị nước sôi nóng bỏng giội xuống ngay đầu, lập tức liền không sống nổi!

Tả Tiểu Thứ đang lo giết không nổi thì thấy Du Thanh Vi một phát luộc sống chồn vàng, hô to một tiếng: "Làm tốt lắm!" Liền thấy Du Thanh Vi lại xoay người đi đến phòng bếp bê ra một cái chậu to đầy nước.

Du Thanh Vi mới vừa bê nước lên đầu tường, chồn vàng dưới tường liền tản ra. Cô giao chậu nước kia cho Tả Tiểu Thứ, nói: "Cô để ý coi tường một chút, có chồn vàng trèo tường liền tạt nước vào chúng nó."

Tả Tiểu Thứ đưa tay sờ thử rìa ngoài chậu nước, lạnh! Giội nước lạnh? Cái này có ích gì! Có điều, cô vẫn nhận lấy chậu nước mà Du Thanh Vi đưa tới, làm theo.

Đám chồn vàng kia lùi ra rất xa, chụm đầu ghé tai nói nhỏ, tựa như đang bàn bạc, sau đó, chúng nó chia ra xếp thành một hàng bao quanh góc tường bắt đầu đào hang.

Tả Tiểu Thứ thấy vậy thầm kêu một tiếng: Thật con mẹ nó thành tinh mà!

Cô rất muốn nâng kiếm đi giết, nhưng khi nhìn thấy bên ngoài xuất hiện mười mấy con chồn vàng cỡ con chó núi, liền kinh hãi.

Trong sân, cùng với một tiếng kêu thê lương thảm thiết, chồn vàng nhảy vào trong sân bị gai nhọn trên chóp gậy đại tang của Quỷ Nhị đâm trúng, ngay sau đó thước pháp Lượng Thiên của Lộ Vô Quy đập "bộp" vào xương sọ của nó, đầu lõm cả xuống, bị mất mạng tại chỗ.

Đám chồn vàng bên ngoài nhốn nháo, tiếng gầm nhẹ không ngừng, đặc biệt là đám chồn vàng to cỡ con chó núi kia càng là mất kiên nhẫn vội vàng vỗ móng vuốt, tựa như đang thúc giục.

Tả Tiểu Thứ nhìn thấy một hàng chồn vàng đào tường kia đã chui nửa người vào dưới đất rồi, hai bên người của bọn nó chất lên một đống gò đất nhỏ, rõ ràng đã đào đến dưới móng tường rồi, rất nhanh sẽ đào sạch bên dưới tường sân. Cô hô một tiếng: "Chồn vàng sắp đào xuyên tường rồi." Vừa dứt lời, nhìn thấy Du Thanh Vi cố hết sức mỗi tay xách theo một cái thùng nước lớn đi ra, dọc theo góc tường mà đổ nước ào ào.

Cách một bức tường sân, chồn vàng ở ngoài tường đào hang, Du Thanh Vi ở bên trong tường giội nước.

Tả Tiểu Thứ mặt đầy sợ hãi nhìn Du Thanh Vi, thầm nghĩ: "Cô định dùng hai thùng nước ngập chết chúng nó?" Phía dưới đều là đất, dùng chưa được mấy phút nước liền thấm đi hết. Cô đang muốn nói, liền nhìn thấy trên cánh tay của Du Thanh Vi còn mắc sợi dây diện, trên tay còn đeo cái bao tay cách điện.

Dây điện quấn ở trên cổ tay Du Thanh Vi, một đầu dây điện quấn lên một vòng băng dính cách điện, một đầu khác thì kéo thẳng đến trong phòng.

Du Thanh Vi xé ra băng dính bịt kín lõi đồng ở đầu dây điện, lộ ra hai đoạn lõi đồng thật dài. Cô cầm dây điện, đâm lõi đồng đó vào dưới góc tường vừa mới đổ nước, hàng chồn vàng ở dưới góc tường đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm, cả bọn cùng nhau co giật, không tới một phút liền bất động.

Tả Tiểu Thứ kinh hãi liếc nhìn Du Thanh Vi đang thoải mái phủi phủi tay, thật lâu mới rất cạn lời mà thốt ra hai chữ: "Có tài." Thừa dịp khi chúng nó đào hang thì đổ nước rồi mở điện, giật chết tươi chúng nó ở trong hang.

Ba gã Quỷ Đạo đối phó với lũ ma quỷ này từ trước đến giờ đều quen dùng quả đấm, đột nhiên nhìn thấy Du Thanh Vi dùng điện, một hồi cạn lời.

Du Thanh Vi lên tới đầu tường liếc nhìn lũ chồn vàng đào hang kia đã không còn nhúc nhích, rất bình tĩnh mà trở về nhà rút ra đầu cắm dây điện vừa giật chết một loạt chồn vàng kia, sau đó cầm lên một chiếc dao phay lúc trước tìm tiệm rèn trên trấn chế tạo trở lại trong sân.

Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn lũ chồn vàng đào hang ngỏm củ tỏi kia, lại quay đầu nhìn Du Thanh Vi cầm ra từ trong nhà một chiếc dao phay to dài khoảng một mét, rộng bốn ngón tay không biết lấy từ đâu, ngây ngốc chớp chớp mắt, đầu óc nhất thời có chút quá tải.

Đột nhiên, Tả Tiểu Thứ kêu to một tiếng: "Trời má!" Xoay người nhảy xuống băng ghế bỏ chạy về trong sân, lấy tốc độ nhanh nhất rúc vào sau lưng Lộ Vô Quy.

Ngay sau khi cô nhảy ra, kèm theo đó là tiếng va chạm nặng nề vang lên, tường sân sụp đổ "ầm", mười mấy con chồn vàng cỡ con chó núi hùng hổ xông vào từ chỗ tường đổ, hơn ba mươi con chồn vàng lớn hơn chồn vàng bình thường rất nhiều theo sát phía sau.

Ba gã Quỷ Đạo lưng dựa lưng với nhau.

Du Thanh Vi kéo dao phay to trong tay từ từ thối lui đến bên người Lộ Vô Quy, mũi dao trong tay cô kéo ra một tia lửa ở trên đất.

Lộ Vô Quy nghe thấy mũi dao kéo lê trên đất phát ra tiếng vang khiến người ta ê răng, bất giác nghiêng đầu nhìn về phía thanh dao phay to mũi dao chạm đất của Du Thanh Vi.

Mười mấy con chồn vàng cỡ con chó núi vọt vào trong sân, đột nhiên cả bọn đồng loạt dừng lại, con nào con nấy trợn to hai mắt nhìn chòng chọc Lộ Vô Quy. Chúng nó hơi cong lưng, cả người kéo căng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Tả Tiểu Thứ nắm chặt kiếm đang chuẩn bị đánh nhìn thấy chồn vàng đồng loạt dừng lại, không kiềm được thoáng sửng sốt, sau đó mới phát hiện chồn vàng đều nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, hình như rất là kiêng kị.

Du Thanh Vi liếc nhìn Lộ Vô Quy lại đang ngẩn người, nói: "Tiểu muộn ngốc, tường sân nhà em bị chồn vàng đụng đổ."

Lộ Vô Quy nghiêng đầu nhìn đám chồn vàng kia.

Mười mấy con chồn vàng đồng thời đứng dậy nhào tới phía Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy không thể tránh né, cho dù né ra phía nào cũng sẽ lọt vào vây công trong nháy mắt của chồn vàng, mười mấy con chồn vàng thành tinh đồng thời nhào lên đủ để xé tươi một người trưởng thành trong nháy mắt. Bản năng ứng đối nguy hiểm để nàng ở trong nháy mắt chồn vàng nhào lên liền nghênh tiếp chồn vàng vọt tới. Nàng xông về phía chồn vàng nhào lên cao nhất, giơ tay trái một phát bóp chặt cổ họng của nó dùng thân thể của nó làm lá chắn, tay phải vung lên thước pháp Lượng Thiên liền đập vào một cái đầu chồn ló ra trước mặt.

Du Thanh Vi nhìn thấy chồn vàng nhào tới thì bị dọa trợn tròn mắt, trông thấy Lộ Vô Quy tiến lên hai bước ngăn cản chồn vàng, vội vàng bước một bước xông lên, cầm lên dao phay to trong tay đưa về phía trước, một phát bổ thẳng vào bụng một con chồn vàng nhào lên. Hai tay cô nắm chặt cái dao phay to nặng khoảng ba, bốn cân này, một nhát bổ xéo, dao sắc bén rạch ra bụng chồn tinh——

Cô lại thuận thế bổ về phía trước một nhát, sau đó bổ nghiêng về phía chồn vàng nhào tới, lại bị con chồn vàng đó linh hoạt né tránh.

Thêm chồn vàng nhào tới, cô vung dao chém ra. Chồn vàng đó lại giống như người duỗi ra móng trước đè ở trên sống dao, sau đó mượn lực vọt người nhảy lên, ngay lúc cô chém ra một nhát, khóe mắt liếc thấy có chồn vàng từ mặt bên nhào lên, cô né người như chớp, chỉ kịp tránh chỗ hiểm. Móng vuốt sắc bén của chồn vàng từ trên vai cô rạch qua, cô nghe thấy quần áo bị cào rách "roạt" một tiếng, trên cánh tay truyền tới đau đớn, ngay tức thì có máu tươi chảy xuống theo cánh tay.

Cùng lúc đó, tiếng thước pháp Lượng Thiên xé gió "vùn vụt" từ bên tai Du Thanh Vi xẹt qua, ngay sau đó "bộp" một tiếng, con chồn vàng mới vừa rồi cào thương cánh tay cô não vỡ toang bay ra ngoài, "bịch" một tiếng đụng vào trên cửa, không còn hơi thở.

Trước mắt Lộ Vô Quy đều là bóng người chồn vàng tấn công tới, trước người, sau lưng, trái phải đều là chồn vàng. Những con chồn vàng này dù là vóc dáng, tốc độ hay là sức lực đều lớn hơn rất nhiều so với lũ chồn vàng gặp vào đêm hôm nọ đốt cháy thung lũng hoang. Trước đây nàng đánh những con chồn đó gần như mỗi thước một con, những con chồn vàng đó rất khó né, nhưng những con chồn vàng này thì lại lộ ra luồng tà tính, trên người chúng nó giống như là mang gió, thước pháp Lượng Thiên đánh vào trên người bọn chúng sẽ gặp phải một lực cản, vốn dĩ là sức lực mười phần đánh vào chúng nó lại trở thành năm phần, những con chồn vàng này còn rất biết né, thường xuyên vào lúc thước pháp trong tay nàng hạ xuống thì quỷ dị vặn người một cái, không phải nàng một thước đánh hụt thì là đánh trúng cũng không thể một kích trí mạng.

Cứ như vậy đánh nhau một lúc, Lộ Vô Quy trừ mặt và chỗ hiểm ra thì không biết đã bị cào bao nhiêu nhát. Nàng liếc thấy cánh tay Du Thanh Vi bị rạch máu me đầm đìa, trước mắt bỗng nhiên nóng lên, chính nàng cũng không biết nghĩ như thế nào, từ trong túi lấy ra mấy lá bùa tụ dương dán "bồm bộp" hai lá vào trên người Du Thanh Vi, còn vọt đến bên cạnh Tả Tiểu Thứ cả người máu me đầm đìa dán hai lá ở trên người cô ấy, sau đó, lấy ra một lá bùa âm lôi, nàng kêu to một tiếng: "Chạy ——" kích hoạt bùa âm lôi trong tay, nhảy vút lên trời đánh về phía đám chồn vàng.

Tả Tiểu Thứ nghe thấy Lộ Vô Quy kêu "Chạy", nghĩ cũng không thèm nghĩ, gần như là bản năng lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài sân. Ngay cả chồn vàng nhào đến phía cô mà cô cũng không để ý, quần áo sau lưng cô phát ra tiếng xé vải "roẹt", đau đớn do móng nhọn quét qua sau lưng kéo tới. Cô chạy được mấy bước, khóe mắt liếc thấy ba gã Quỷ Đạo vọt tới bên cạnh mình, còn không đợi cô kịp phản ứng lại thì bị hai người trong đó đỡ cánh tay trực tiếp nhấc lên, bọn họ chạy thật nhanh, cô chỉ nghe thấy tiếng gió vang "vù vù" bên tai, cùng với trong sân vang lên một tiếng rơi xuống nước "rào rào" rất to, lại có một tiếng nặng nề tựa như tiếng sấm nổ vang truyền ra ——

Lộ Vô Quy kéo lại Du Thanh Vi, nhảy vào cái giếng trong sân nhà nàng, nàng không có thời gian để ý đến Du Thanh Vi, một mạch đánh ra mười hai lá bùa tụ dương niêm phong miệng giếng. Mười hai lá bùa tụ dương gần như trong nháy mắt cháy thành tro bụi, Lộ Vô Quy lại thật nhanh bổ sung mười hai lá, nàng nhìn thấy có chồn vàng ló đầu vào miệng giếng như muốn nhào vào trong giếng, lại nghe thấy tiếng thét chói tai của chồn vàng, và nghe thấy một tiếng "Ầm ——" như tiếng sấm nổ, sau đó thấy một đám mây đen ngòm lập tức từ bên trên miệng giếng xông "vèo" đến, chồn vàng đang muốn nhảy vào miệng giếng kia lập tức bị hất bay ra ngoài, phía trên miệng giếng, bị mây đen dày đặc bao trùm. Âm khí cùng dương khí của bùa tụ dương va vào nhau, mười hai lá bùa tụ dương nàng đánh ra sau đó lại bị cháy thành tro rất nhanh.

Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi ló đầu ra từ trong giếng, mà phía trên đỉnh đầu có âm khí trút đến, nàng nghĩ đến thể chất của Du Thanh Vi, một mạch dán tất cả bùa tụ dương còn lại trong túi vào trên người Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi bị Lộ Vô Quy kéo nhảy vào trong giếng, cô mới từ trong nước ló đầu ra liền nghe thấy tiếng nổ vang, đến khi lau sạch nước trên mặt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy màn sương đen cuồn cuộn giống như quái vật nuốt chửng mọi thứ xông đến phía cô, ngay sau đó, trước mắt của cô tỏa ra ánh lửa, hơn mười lá bùa tụ dương bốc cháy bao vây bên cạnh cô, chẳng mấy chốc âm khí liền nhào tới trước mặt, bùa tụ dương bốc cháy giống như là một lớp bình phong bảo vệ cô, dù là như thế, vẫn có thật nhiều âm khí xâm nhập, làm cô bị cóng giật nảy mình, nhưng viên ngọc đeo trên cổ bỗng nhiên tuôn ra ấm áp, giống như lò sưởi ngấm vào cả người cô.

Một mùi khó ngửi giống như là mùi thi thủy bốc lên từ trong giếng, nước giếng lại giống như nước sông bắt đầu tuôn chảy.

Đường âm mở ra!

Lộ Vô Quy hô: "Đi mau!" Kéo Du Thanh Vi bám vách giếng leo lên.

Du Thanh Vi cảm giác được dòng nước tuôn trào cuốn mình vào đáy giếng, cô vội vàng nắm chặt tay Lộ Vô Quy đang kéo cô, hô: "Tiểu muộn ngốc, nắm chặt tôi." Nhấc chân đạp vào vách giếng, nhưng một cước đạp hụt, đồng thời thấy một con đường âm khác cũng mở ra, lộ ra một cái lối đi tối thui, cô sợ hãi hét "A" một tiếng.

Lộ Vô Quy cảm thấy cả người Du Thanh Vi lơ lửng lắc lư ở trong nước, cánh tay kia bị nàng kéo thẳng, nàng thật sợ bẻ gãy mất cánh tay của Du Thanh Vi. Hai chân của nàng đạp vững ở trên vách giếng, cúi người xuống, đưa tay dò tìm dưới nách Du Thanh Vi moi Du Thanh Vi lên.

Du Thanh Vi vội vàng ôm lấy cổ Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ôm chặt em." Nàng nhìn đường âm mở rộng trước mắt, mang Du Thanh Vi leo lên miệng giếng.