Đi Âm bị tổn thương đến cơ thể, không điều trị cho tốt sẽ không sống quá 40 tuổi là cái quỷ gì? Bí mật chính là chuyện này sao? Nửa năm nay bà dì cả không có đến thăm cô, cô phải đi đến Trần Ký mua một đống thuốc bổ máu lưu thông khí huyết đắt gần chết, một ngày thiếu điều muốn uống ba lần thay ăn cơm, rồi còn bổ sung dược thiện này nọ, cái này gọi là không điều trị sao? Còn có hành khí lưu thông máu....này không phải là vận công điều trị sao? Sáng sớm nào cô cũng luyện công hành khí hết mà, cũng không được tính vào luôn à?
Vẻ mặt Tả Tiểu Thứ ngây ngốc nhìn Trang Hiểu Sanh, mạch não mất một lúc lâu vẫn không chạy theo kịp.
Trang Hiểu Sanh cho rằng Tả Tiểu Thứ đã bị dọa đến choáng váng nên vội vàng an ủi cô mấy câu, khuyên Tả Tiểu Thứ nên nhanh chóng điều trị, ngày mai nàng cũng sẽ tìm Lộ Vô Quy xin phương pháp hành khí lưu thông máu về cho Tả Tiểu Thứ.
Tả Tiểu Thứ nói thầm ở trong lòng: Sao chị nói nghe giống như tôi bị bệnh nan y khó chữa vậy.
Trang Hiểu Sanh thấy Tả Tiểu Thứ bình thường hay loi nhoi nhảy nhót, bây giờ lại dại ra giống như cái cọc gỗ bị dọa tới rồi, nàng vội vàng vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, nói: "Không thôi ngày mai tôi bồi em đi trung y tìm chuyên gia khám thử nha?" Nàng thấy bộ dáng này của Tả Tiểu Thứ có chút không yên tâm, sợ cô ấy nghe tin này xong sẽ luẩn quẩn trong lòng nên bổ sung thêm một câu nữa: "Tối nay em ngủ lại với tôi đi."
Nội tâm của Tả Tiểu Thứ toát ra một chữ "Đệt!" cực kì lớn, kinh hỉ tới quá nhanh, đã biến thành kinh hách.
Con gấu bông Tả Tiểu Thứ ôm trong ngực đã bị cô siết đến thay đổi hình dáng, nếu như nó mà là vật còn sống thì phỏng chừng đã sớm bị cô siết chết.
Trang Hiểu Sanh nhìn Tả Tiểu Thứ đứng như trời trồng không nói nên lời, tâm nói: "Xong rồi, bị dọa cho váng đầu rồi." Bây giờ nàng mới hiểu tại sao Lộ Vô Quy vì cái gì không nói ra.
Chính là lo sẽ đem người dọa sợ đây mà, Tả Tiểu Thứ nghe xong liền bị dọa thành như vậy, nếu là Du Thanh Vi biết được, Du gia vừa mới ổn định chắc hẳn sẽ lại loạn lên mất.
Nhưng việc này không nói không được, sớm nói sớm trị mới tốt.
Cũng may Trang Hiểu Sanh rất có kinh nghiệm chăm sóc mấy em "ngốc", cứ việc dùng hành động ngày thường hay lo lắng cho Lộ Vô Quy áp dụng lên người của Tả Tiểu Thứ là được ngay.
Tả Tiểu Thứ nhìn Trang Hiểu Sanh nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi cầm ly nước đưa cho mình súc miệng, có chút thụ sủng nhược kinh.
Tay cô cầm lấy bàn chải và ly nước mà run rẩy không thôi.
Cô thật sự bị dọa tới rồi a! Từ hờ hững chuyển qua săn sóc lo lắng, khoảng cách này cũng quá lớn đi!
Tả Tiểu Thứ quay sang nhìn Trang Hiểu Sanh, tự hỏi trong lòng: "Lỡ như ngày nào đó Trang Hiểu Sanh biết mình không có bị cái gì, chị ấy có xé xác mình ra không nhỉ?" Cô vừa nghĩ xong liền thấy toàn thân ớn lạnh run như cái sàng, tay cũng run tới nỗi làm ly nước trên tay đổ hết ra ngoài.
Cô nươm nớp lo sợ đánh răng rửa mặt xong, Trang Hiểu Sanh lại đưa tới khăn lông cho cô lau tay lau mặt.
Tả Tiểu Thứ kinh hoàng lau mặt xong đưa trả lại khăn cho Trang Hiểu Sanh, Trang Hiểu Sanh treo khăn lên rồi lôi kéo cô đi đến mép giường.
Cô thấy động tác này của Trang Hiểu Sanh, trong bụng lập tức suy diễn: "Này hình như là muốn ngủ mình đây mà!" Cô đi theo Trang Hiểu Sanh đến cạnh giường, tâm nói: "Mình có nên nằm thẳng lên giường đợi chị ấy không nhỉ?"
Trang Hiểu Sanh thấy Tả Tiểu Thứ đứng cạnh mép giường, biểu tình trên mặt tràn đầy khẩn trương và kinh hách, còn pha chút rối rắm nên đành trực tiếp ấn ngã cô lên giường.
Tả Tiểu Thứ nhắm hai mắt lại, buông xuôi tất cả, tâm nói: "Thụ thì thụ vậy." Nhưng mà, mẹ nó thiệt là khẩn trương nha.
Cô khẩn trương tới nỗi cả người đều run, đây hẳn là do vừa mừng vừa lo vừa sợ mà kích động quá mức đi.
Trang Hiểu Sanh vòng qua phía bên kia, leo lên giường, kéo chăn qua đắp cho nàng và Tả Tiểu Thứ, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ Tả Tiểu Thứ, nói: "Ngủ đi!" rồi xoay người tắt đèn nằm xuống.
Ngủ đi! Ngủ đi! Ngủ đi!
Tả Tiểu Thứ ở trong lòng hò hét: "Chị mau ngủ tôi đi, tôi sẽ không phản kháng đâu!". Truyện Đoản Văn
Kết quả, Trang Hiểu Sanh ngủ thiệt!
Ngủ ở ngay bên cạnh cô, tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, y hệt như đang dỗ em bé, nhưng không hề có một động tác nào khác.
Tả Tiểu Thứ nghĩ thầm: " Chị quan tâm săn sóc cho tôi như vậy là có ý với tôi hay vẫn là ghét tôi thế? Không thôi để tôi ngủ chị cho?" Nhưng cô lại nghĩ nếu bản thân mình nhào qua, không chừng Trang Hiểu Sanh sẽ cho cô ăn ngay một cái tát rồi đá cô bay xuống giường, sau đó Lộ Vô Quy ở cách vách biết được liền giúp Trang Hiểu Sanh gõ thêm cho cô hai thước nữa thì chỉ có chết mà thôi.
Cô nằm đó tự động não bổ cho bản thân, quá dọa người rồi, cô sợ tới mức co rụt thân mình lại chui vào trong lòng ngực của Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh nhìn Tả Tiểu Thứ súc thành một đoàn, vừa đồng tình vừa buồn cười.
Nàng thật không nghĩ tới Tả Tiểu Thứ bình thường hung hăng cợt nhả như vậy mà lại sợ chết đến thế, đều bị dọa thành chim cút rồi.
Du Thanh Vi ở phòng khách đợi hết một giờ mà vẫn không thấy Tả Tiểu Thứ trở về.
Nàng muốn nhắn tin hỏi khi nào Tả Tiểu Thứ mới về, nhưng cô ấy lại không mang di động theo, vẫn còn đặt ở trên bàn trà trong phòng khách.
Nàng nghĩ nghĩ, nhắn một tin cho Trang Hiểu Sanh, hỏi hai người bọn họ đã nói chuyện xong chưa, Tả Tiểu Thứ khi nào mới về.
Trang Hiểu Sanh rất nhanh liền nhắn lại: "Tối nay cô ấy ngủ ở chỗ tôi, không có trở về."
Du Thanh Vi nhìn chằm chằm tin nhắn sửng sốt mất một lúc lâu.
Mỗi chữ trong tin nhắn nàng đều đọc được, ý nghĩa trên mặt chữ cũng hiểu rõ, nhưng những chữ này bao gồm mấy tầng ý nghĩa thì nàng không nắm bắt được cho lắm.
Tả Tiểu Thứ không trở về ngủ, nàng cũng không cần phải ngồi chờ cửa nữa, vì thế ôm chăn và gối đầu trở về phòng ngủ.
Nàng và Tả Tiểu Thứ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc bé vẫn luôn ngủ cùng một cái giường nên bây giờ leo lên giường của Tả Tiểu Thứ ngủ cũng không thấy có vấn đề gì, chăn nệm cũng không cần đổi liền trực tiếp chui vào trong ổ chăn.
Nàng phỏng chừng có thể do mở điều hòa quá cao nên trong nhà có chút khô ráo, khiến cho nàng có cảm giác bức bối, không nóng lắm, nhưng lại không quá thoải mái.
Nàng lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn không ngủ được nên ngồi dậy đi tắm nước lạnh, tắm rửa xong, làn da không còn rít nữa nhưng cơ thể bên trong vẫn là một mảnh khô nóng.
Lộ Vô Quy ghé vào bên người Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, chị không ngủ được à?"
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, đột nhiên nhớ tới hôm nay Lộ Vô Quy nói đã sờ qua người nàng liền ngồi dậy xếp bằng ở trên giường, nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta tâm sự chuyện mỗi đêm em canh me lúc chị ngủ làm chút chuyện gì đó đi."
Lộ Vô Quy chớp mắt, lại chớp chớp mắt, vẻ mặt vừa vô tội vừa mờ mịt.
Du Thanh Vi kêu lên: "Giả vờ, em lại giả vờ nữa xem!"
Lộ Vô Quy đếm đếm đầu ngón tay: "Chị ngủ rồi thì em vẽ bùa nè, khắc quỷ bài nè, đi tầng hầm đốt nhang nè, còn có đi tìm Thập Tửu chơi nữa...."
Du Thanh Vi hỏi: "Em sờ chị chỗ nào?"
Lộ Vô Quy: "....."
Du Thanh Vi hỏi lại một lần nữa: "Em sờ chị chỗ nào?"
Lộ Vô Quy chột dạ không dám nhìn Du Thanh Vi, rụt rụt người lại, đáp: "Mặt."
Du Thanh Vi: "Ở đâu nữa?"
"Tay."
"Còn đâu nữa?"
"Eo."
"Nói tiếp coi?"
"Lưng."
.......
Du Thanh Vi vẫn luôn truy vấn không tha, nàng hỏi một câu, Lộ Vô Quy nhả ra một chữ, cuối cùng nàng phát hiện ra từ đầu đến chân của mình đều bị sờ sạch sẽ! Quan trọng nhất chính là, nàng cư nhiên một chút cũng không hay biết! Nàng có thể ngủ như chết vậy sao?
Nếu ngủ như chết thế kia thì tuyệt đối là không bình thường.
Du Thanh Vi hỏi Lộ Vô Quy: "Em làm gì với chị vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Chỉ sờ sờ thôi."
Du Thanh Vi hỏi vặn: "Chỉ sờ sờ thôi mà sao chị lại ngủ như chết vậy được."
Lộ Vô Quy thấy không thể gạt được Du Thanh Vi nên chỉ đành nói thật.
Cô chột dạ cúi đầu, nói: "Chị đi Âm bị tổn thương cơ thể, tuy nói đã rút ra âm độc nhưng khí lạnh trong cơ thể vẫn không tan, chị lại không thích uống thuốc nên chỉ có thể dùng cách hành khí lưu thông máu.
Chị quá lười, cũng không biết cách luyện công, lực lượng giao long trong cơ thể nếu không được điều tiết thì sẽ tản ra theo xương cột sống chạy khắp kinh mạch và mạch máu của chị, như vậy, mỗi đêm tới giờ Tý chị sẽ vừa đau, vừa tê, vừa ngứa, trên lưng cũng sẽ mọc ra vảy, thời gian lâu dài chị sẽ biến thành nửa người nửa yêu giống như Du Kính Diệu vậy đó.
Sau khi chị ngủ em thường giúp chị vận công hành khí, làm cho lực lượng giao long bị phân tán tụ họp lại, đi theo một vòng tuần hoàn lớn, chậm rãi đem lực lượng giao long trong xương sống của chị luyện hóa thành chân khí bên trong cơ thể, tụ lại ở đan điền, như vậy không chỉ có thể giúp chị gia tăng công lực và tu hành, còn có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh nữa."
Du Thanh Vi cho rằng Lộ Vô Quy canh lúc nàng ngủ trộm ăn đậu hũ của nàng, nhưng lại không nghĩ tới em ấy vì nàng làm nhiều việc như vậy.
Trong lúc nhất thời, nàng vừa cảm động, vừa có chút chua xót.
Nàng xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nói: "Đồ ngốc này."
Lộ Vô Quy bĩu môi, không lên tiếng.
Du Thanh Vi trong lòng vô cùng cảm khái.
Nếu không có Lộ Vô Quy, không có em ấy yên lặng làm rất nhiều chuyện cho nàng thì nàng sẽ không sống được đến bây giờ, cho dù may mắn còn sống thì cũng sẽ biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, không thể nào tốt đẹp được như hiện tại.
Có Lộ Vô Quy che chở nàng nên hiện giờ không ai dám dễ dàng động đến nàng, ai cũng phải cấp cho nàng mấy phần mặt mũi.
Có Lộ Vô Quy che chở nàng nên nàng mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ ở đường Âm đầy rẫy nguy hiểm kia, một giấc ngủ tỉnh đã về tới địa giới dương gian tràn đầy ánh nắng, thoải mái dễ chịu nằm trên giường của mình.
Nàng nhớ tới mấy ngày Lộ Vô Quy đi lạc, bản thân mình giống như bị ném mất hồn theo.
Du Thanh Vi nói: "Về sau muốn đối với chị làm cái gì thì cứ quang minh chính đại mà làm, không cần lén lút đợi chị ngủ rồi mới làm a."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, thò lại gần, "chụt" một phát thơm thơm lên môi Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi: "...." Nàng lập tức ngây ngẩn cả người.
Lộ Vô Quy nói: "Này là chị nói đó nha, muốn làm gì với chị thì quang minh chính đại mà làm, không cần lén lút đợi chị ngủ mới làm.
Em muốn hôn chị nha."
Du Thanh Vi tức khắc có cảm giác vác đá nện vào chân mình.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị đang nói tới việc hành khí lưu thông máu, vận công hội tụ chân khí kìa."
Lộ Vô Quy giương mắt nhìn Du Thanh Vi, nói: "Nói thay đổi liền thay đổi, người khác lật mặt như lật sách, còn chị thì vừa nói một câu chưa tới một phút liền sửa miệng."
Du Thanh Vi: "...." nàng nghẹn họng một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngủ!" rồi kéo chăn qua đầu ngã đầu đi ngủ.
Lộ Vô Quy chỉ trích: "Du Thanh Vi, chị nói chuyện không giữ lời gì hết, không có uy tín."
Du Thanh Vi cả giận kêu lên: "Em muốn thơm thơm thì thơm thơm đi!"
Lộ Vô Quy vui mừng nhào vào người Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, chị nói chuyện phải giữ lời nha chưa?"
Du Thanh Vi nằm trên giường, Lộ Vô Quy đè trên người nàng, này tạo hình, này tư thế, muốn cho nàng không nghĩ nhiều cũng không được.
Nàng nói: "Em leo xuống trước đi."
Lộ Vô Quy hỏi: "Lời chị vừa mới nói có được tính hay không?"
Du Thanh Vi rất muốn nói: "Bây giờ không muốn tính gì hết." Nhưng nàng nếu dám nói ra, Lộ Vô Quy sẽ lập tức chỉ trích nói nàng không giữ lời này nọ.
Nàng ở trong lòng kêu thảm thiết một tiếng: "Tôi đây là đang tự đào cho mình cái hố bự cỡ nào vậy trời!" Nàng khẽ cắn môi, nói: "Tiểu muộn ngốc, chuyện chị nói ra thì sẽ giữ lời, nhưng là....." Nàng đem hai chữ "nhưng là" nhấn vô cùng mạnh: "Có chút việc phải xem trường hợp đã, ví dụ như chuyện thơm thơm ấy, phải xem xét hoàn cảnh, thời gian và địa điểm nữa.
Giống như bây giờ đi, hai chúng ta nằm trên giường, nhưng lại là giường của Tả Tiểu Thứ, nằm trên giường của người khác chơi trò ôm ấp hôn hít là không được, sẽ phạm húy."
Lộ Vô Quy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy thì sau khi về nhà của chúng ta, nằm trên giường của chúng ta liền có thể ôm ấp hôn hít sờ sờ, còn có thể giống như trong TV vậy, đem tay vói vào trong quần chíp chíp xoa xoa, còn chảy ra nước nữa đúng không?"
Du Thanh Vi: "....." Nàng cảm thấy mình nên dứt khoát đi mua miếng đậu hủ về đập đầu vào đó chết cho rồi..