[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 156




Trong suy nghĩ của Lộ Vô Quy, bữa tối dưới ánh nến trong TV hay chiếu sẽ là như vầy: hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn dài, có nến, có rượu vang đỏ, bên cạnh còn có nhân viên mặc tây trang đứng phục vụ.

Tốt nhất còn phải có thêm hoa tươi này nọ.

Hoa cô đều đã chuẩn bị tốt.

Cô lo lắng bữa tối tình yêu lãng mạn dưới ánh nến sẽ bị nhà hàng đông khách làm ảnh hưởng, giá cắm nến và nến ở nhà hàng không đủ để phục vụ nên cô tự đem theo nến và giá cắm, chỉ chờ tới bữa tối liền lôi ra sử dụng, một bữa ăn hoàn hảo lãng mạn dưới ánh nến và sao trời.

Nhưng mà, tình huống trong hiện thực lại khác xa so với suy nghĩ của cô.

Bữa tối của nhà hàng bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều.

Lúc cô và Du Thanh Vi đi đến nhà hàng thì hoàng hôn vừa lúc buông xuống, ánh mặt trời chiếu rọi khắp một vùng, thái dương như quả cầu lửa đốt cháy cả một góc trời và áng mây xung quanh, cảnh sắc nùng diễm vô cùng.

Vị trí Du Thanh Vi chọn là một bàn ngoài trời, bên cạnh là hồ nước sóng đánh dập dờn, trên mặt hồ thỉnh thoảng còn có mấy chú cá ngoi lên đớp mồi, nhìn lên bầu trời còn có thể thấy đàn chim bay về tổ sau một ngày kiếm ăn.

Lộ Vô Quy nhìn vào bên trong nhà hàng, cảm thấy cảnh sắc bên trong quả thật không thể nào đẹp bằng bên ngoài này, hơn nữa ngoài trời ánh sáng cũng thật tốt, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua lớp cửa kính, tưới xuống những hình cắt màu vàng vô cùng đẹp mắt.

Cô thấy ánh sáng ở đây tốt như vậy, nếu bây giờ tự nhiên lại đốt nến lên nữa thì quả thật giống như đầu óc có bệnh.

Vì thế cô chờ Du Thanh Vi ngồi xuống ghế xong liền đem hoa hồng đã chuẩn bị trước lấy ra, mỹ tư tư tặng cho Du Thanh Vi, nói: "Lễ Thất Tịch vui vẻ." Cô nói xong thì phát hiện nhân viên phục vụ đứng kế bên có biểu cảm quái lạ, cô quay đầu nhìn sang thì thấy nhân viên phục vụ đang há hốc mồm nhìn cô, còn xoa xoa mắt mấy cái rồi mới cầm lấy menu bỏ chạy.

Đây là bó hoa thứ ba Du Thanh Vi nhận được, nàng hỏi: "Em mua bao nhiêu bó hoa vậy? Có phải vẫn còn chocolate không?"

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, lại sờ soạng lấy ra thêm một hộp chocolate nữa.

Quần áo Lộ Vô Quy đang mặc tới một cái túi cũng không có, lúc ra khỏi nhà cũng không hề mang theo balo hay vali, cô liên tục lấy ra hoa tươi và chocolate làm cho Du Thanh Vi thực hoài nghi cô sắp biến thành mèo máy.

Du Thanh Vi nhận lấy hoa hồng và chocolate rồi hỏi: "Em còn mang theo gì nữa vậy?"

Lộ Vô Quy lôi balo của mình ra.

Du Thanh Vi nháy mắt tắt đài.

Đồ ăn bắt đầu được đưa lên, Du Thanh Vi nhìn thấy không có rượu nên xem qua menu rồi gọi thêm một chai rượu vang, nàng nghĩ thầm: "Tiểu muộn ngốc quên gọi rượu vang hả ta?" Nàng vừa nghĩ xong thì Lộ Vô Quy đã lôi ra một chai rượu vang đưa cho nhân viên phục vụ, cô nói: "Làm phiền anh mở chai rượu này giúp tôi."

Nhân viên phục vụ ngơ ngác nhìn Lộ Vô Quy, đầy mặt kinh ngạc.

Lộ Vô Quy hoài nghi nhìn lại nhân viên phục vụ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhân viên phục vụ phục hồi lại tinh thần, đáp: "À, xin đợi một lúc, tôi sẽ đi khui rượu ngay." rồi nhận lấy chai rượu, xoay người đi vào trong.

Du Thanh Vi cười như không cười nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Em đem theo mấy chai rượu vậy?"

Lộ Vô Quy dựng thẳng ngón tay trỏ lên, ra dấu một chai rồi nói: "Một chai à, uống nhiều rượu có hại cho thân thể, không tốt."

Tửu lượng của Du Thanh Vi không tồi, thấy Lộ Vô Quy chỉ mang theo một chai rượu nàng liền biết em ấy không có âm mưu chuốc say mình.

Lộ Vô Quy không ăn được đồ ăn nóng, cô để đồ ăn nguội rồi mới bồi Du Thanh Vi ăn mấy miếng cho có lệ, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm rượu vang.

Một chai rượu vang đỏ hầu như đều bị Du Thanh Vi uống hết, uống đến nàng có chút say.

Sau khi ăn xong, hai người nắm tay nhau đi dọc theo đường mòn ven hồ tản bộ dưới ánh mặt trời đỏ tía đón hoàng hôn.

Phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nắm chặt tay người yêu, đón lấy gió nhẹ và ánh hoàng hôn, hạnh phúc nhàn nhạt chảy xuôi giữa hai người.

Trong lòng Du Thanh Vi hiện lên một loại cảm giác tốt đẹp khi được ở bên cạnh người mình yêu dưới phong cảnh hữu tình.

Hai người ngắm hoàng hôn xong, bắt đầu ngắm sao trời.

Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng dựa vào Du Thanh Vi, nhìn bầu trời đêm thần bí lấp lánh ánh sao, tay chống cằm, nói: "Du Thanh Vi, chờ chị trăm năm qua đi chúng ta liền cùng nhau trở về lăng mộ ở thôn Liễu Bình, trồng thêm một cây liễu, mỗi đêm chúng ta sẽ leo lên ngọn cây ngắm sao, mùng một và mười lăm sẽ cùng nhau hấp thụ tinh hoa ánh trăng, đến khi chị ngưng tụ được Quỷ Yêu huyết thì chúng ta lại cùng nhau ra ngoài ngắm hoàng hôn..."

Du Thanh Vi dịu dàng đáp: "Được." Một lúc sau nàng mới lên tiếng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, vì sao lúc nhỏ em lại tặng chị ngọc trấn hồn bản mệnh của em?

Lộ Vô Quy đáp: "Để cho chị bảo mệnh nha."

Du Thanh Vi hỏi: "Vì sao lại muốn bảo mệnh cho chị? Theo lý thuyết, ông nội của chị đoạt tạo hóa của Đại Bạch, em đáng lẽ không nên giúp chị và người nhà của chị mới đúng."

Lộ Vô Quy hồi tưởng lại năm xưa lúc ở cùng Du Thanh Vi rồi nói: "Chị là chị gái cực kỳ xinh đẹp, dù cho trúng huyết chú của Đại Bạch vô cùng đau đớn nhưng vẫn luôn chịu đựng không khóc ra tiếng, còn mua kẹo cho em, rất tốt với em.

Tuy chị không nói lời nào nhưng em biết chị vẫn luôn yên lặng nhìn em, chị còn nhờ em làm việc giúp chị, làm cho em cảm thấy bản thân mình hữu dụng, em rất vui vẻ."

Du Thanh Vi hỏi: "Kia...!vì sao em lại muốn cưới chị?"

Lộ Vô Quy đáp: "Vì muốn mãi mãi ở bên cạnh nhau nha."

Du Thanh Vi lại hỏi: "Vì cái gì lại muốn mãi mãi ở bên cạnh nhau?"

Lộ Vô Quy chống cằm mỹ tư tư, ngây ngốc cười đáp: "Bởi vì chị đẹp, sờ vào lạnh lạnh thực thoải mái.

Cùng chị ở bên nhau em cảm thấy bản thân em rất có bản lĩnh, rất có năng lực, rất là thông minh.

Trước kia lúc em và Đại Bạch ở bên nhau, Đại Bạch cả ngày quấn lấy em ngủ suốt, cậu ấy thực ngốc, tới nói chuyện cũng không biết nói, em rất muốn cùng cậu ấy nói chuyện nhưng em lại nói không được, cậu ấy cũng không nói được, hai đứa em thường xuyên mắt to trừng mắt nhỏ, cậu ấy xem thường mà liếc em, em cũng không khách khí xem thường liếc lại."

"Về sau em ở cùng ông nội, ông nội dạy cho em đọc kinh, dạy cho em đạo lý làm người, dạy em không nên làm chuyện xấu, không nên hại người, ông nói làm vậy sẽ gặp phải báo ứng, em biết hết nha, ông nội là sợ em bị chết thảm nên trong lòng có oán muốn trả thù người dân ở thôn Liễu Bình.

Ông làm linh bài cho em, còn dạy cho em rất nhiều thứ, một lòng muốn hướng em về phía chính đạo, em rất cảm kích ông.

Quỷ gia gia cũng dạy cho em rất nhiều thứ, nhưng quỷ và người không giống nhau, có trả giá tất phải nhận được hồi báo, ông ấy dạy cho em bản lĩnh, em giúp ông ấy bắt long lươn.

Chị mua kẹo cho em là bởi vì biết em thích ăn kẹo, muốn nhìn em ăn kẹo, lúc em đi mua kẹo chị còn dặn dò em đi đường cẩn thận đừng để té ngã.

Người khác đều mắng em là con ngốc, đều chê cười em đi đường mà còn bị té." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Em bị lạc mất hồn, em vẫn luôn đi tìm đi tìm nhưng lại không biết bản thân mình muốn tìm cái gì.

Lúc em đi tìm hồn của mình, ông nội sợ em gặp nguy hiểm nên vẫn luôn lặng lẽ đi theo em, bồi em, nhưng chỉ có chị là nói sẽ giúp em tìm hồn, mang em đi tìm hồn.....!Ngày mà chùa Bảo An bị hủy, cây liễu bị thiêu rụi, em cũng bị phơi đến chết, bản mạng tinh huyết của em thấm vào bên trong Li Long Bát Quái bàn.

Em là từ bên trong Li Long Bát Quái bàn một lần nữa dựng dục sinh ra, em nằm bên trong Li Long Bát Quái bàn gần ngàn năm, sau khi em chết, Li Long Bát Quái bàn chính là bản mệnh bàn của em, là thân thể và huyết nhục của em.

Nhưng em chết đi, em lại ném mất Li Long Bát Quái bàn, làm mất đi bản thể và một phần hồn của mình."

Du Thanh Vi nhẹ giọng, nói: "Chị mang em đi tìm hồn cũng chỉ là vì muốn tìm ba của chị."

Lộ Vô Quy nói: "Chị tìm ba của chị, em tìm bản mệnh bàn của em, sau đó chúng ta đi đến chùa Bảo An quỷ, thấy trên mặt bia có viết tên của chúng ta, chị đã mang theo em đi phá hủy tấm bia đó để đánh ra một đường sinh cơ cho cả hai, cũng kết thúc ngàn năm phong thủy cục luân chuyển của chùa Bảo An quỷ.

Trận phong thủy cục này dưỡng ra quá nhiều thi quái và ác quỷ, sát khí quá nặng, trời đất sẽ không dung tha.

Em và Đại Bạch liên lụy quá sâu bên trong phong thủy cục kia, nếu nó không bị phá hủy thì em và Đại Bạch sẽ tiếp tục bị nó ảnh hưởng đến.

Chị là truyền nhân cuối cùng của đạo thống, trận phong thủy cục này chỉ có thể do một mình chị kết thúc, đây là hồi kết cho nhân quả cả ngàn năm.

Khi đó em vẫn chưa hiểu hết, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra được."

Du Thanh Vi im lặng.

Lúc ấy nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng không muốn tiểu muộn ngốc, ba nàng, ông nội nàng sau này sẽ bị biến thành ác quỷ, nàng không có lựa chọn nào khác cho nên chỉ có thể liều chết đi hủy phong thủy cục kia.

Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi, em cảm thấy vận mệnh của hai ta là cột vào nhau, không có ngàn năm phong thủy cục của chùa Bảo An thì sẽ không thể nào có em.

Không có ngàn năm phong thủy cục thì sẽ không có đạo thống truyền thừa kéo dài cả ngàn năm của chùa Bảo An, mà chị là truyền nhân cuối cùng của chùa Bảo An.

Cho nên, em cảm thấy em là ứng trên người của chị, chị là ứng trên người của em." Cô nói xong liền nhích đến gần Du Thanh Vi hơn, cọ cọ lên người nàng.

Du Thanh Vi sờ sờ đầu Lộ Vô Quy, nói: "Loại sự tình này ai có thể nói rõ được đâu." Nàng nghe Lộ Vô Quy nói như vậy, càng cảm thấy hai nàng có mối liên hệ rất sâu xa.

Nàng suy nghĩ lại lời nói của Lộ Vô Quy rồi hỏi: "Tiểu muộn ngốc, hồn của em đã tìm về đủ chưa?"

Lộ Vô Quy đáp: "Có chút hồn đã tan thành mây khói không tìm lại được, có những chuyện thật lâu thật lâu trước kia không quá nhớ rõ, em đã quên gần hết, có thể nhớ được cũng chỉ là vài thứ linh tinh.

Nhưng mà em đã tìm về được bản mạng tinh huyết rồi, giống như cây có rễ vậy, có thể chậm rãi đem hồn đã mất dưỡng trở về."

Hai nàng dựa vào nhau chậm rãi nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Đợi đến khi Du Thanh Vi phục hồi lại tinh thần thì đêm đã khuya.

Nàng tự thấy có chút kinh ngạc, không ngờ bản thân mình cũng có thể nói được nhiều chuyện như vậy.

À mà không đúng, hầu hết là Lộ Vô Quy nói a.

Du Thanh Vi nghĩ thầm: "Về sau có khi nào tiểu muộn ngốc sẽ biến thành tiểu lảm nhảm không nhỉ?"

Nàng đứng dậy, nói: "Tiểu muộn ngốc, khuya rồi, về ngủ thôi."

Lộ Vô Quy ý cười doanh doanh đáp ứng: "Dạ."

Cô đợi Du Thanh Vi rửa mặt đánh răng xong chui vào ổ chăn rồi cô cũng chui vào theo, thơm một cái "chụt" lên trán của Du Thanh Vi, nói: "Ngủ ngon nha." Sau đó đem chăn đắp kín cho cả hai.

Du Thanh Vi có chút khẩn trương không dám hôn đáp lại Lộ Vô Quy, lặng lẽ chầm chậm lui vào trong chăn, tắt đèn nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nàng vốn dĩ cho rằng Lộ Vô Quy sẽ lén lút làm ít chuyện xấu, kết quả, Lộ Vô Quy một chút động tĩnh cũng không có.

Nàng nhỏ giọng gọi: "Tiểu muộn ngốc?"

Lộ Vô Quy "hở" một tiếng đáp lại.

Du Thanh Vi hỏi: "Em luyện công à?"

Lộ Vô Quy đáp: "Không có nha.

Em thích nằm cùng với chị, luyến tiếc bỏ đi luyện công lắm."

Du Thanh Vi trở mình, ghé sát vào người Lộ Vô Quy, thơm nhẹ một cái vào môi cô rồi nói: "Trước đây chị chưa yêu đương bao giờ, cho nên hiện tại có chút hưng phấn ngủ không được."

Lộ Vô Quy nói: "Vậy để em kể chuyện xưa trước khi ngủ cho chị nghe nha."

Du Thanh Vi: "...." Kể chuyện xưa trước khi ngủ thì kể chuyện xưa vậy! Chăn nệm của khách sạn cũng không sạch sẽ lắm, dù sao cũng không thể ngủ ngon được.

Lộ Vô Quy suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được chuyện xưa nào để kể.

Cô có chút khó xử nói: "Mấy chuyện xưa mà em biết toàn là về quỷ không à."

Du Thanh Vi: "...." Thôi, mình vẫn nên đi ngủ thì hơn! Vì thế nàng lại nằm ngay ngắn trở lại!.