[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 168




Hôm nay là 14 tháng 7 Âm lịch, qua 0h đêm sẽ là ngày 15 tháng 7.

Buổi tối giờ Tý, Quỷ Môn Quan liền mở ra.

Quỷ Môn mở, bách quỷ dạ hành.

Đám người Hạ Nhan Hi, Quý Lưu Quân, Yến Thính Vũ ở bệnh viện ngồi một lát rồi rời đi.

Du Thanh Vi bị thương, mấy người Tiết Nguyên Kiền vẫn chưa trở về, những chuyện cần xử lý vào rằm tháng 7 đều giao cho Tả Tiểu Thứ.

Lộ Vô Quy biết Quỷ Môn sắp mở ra, bách quỷ dạ hành sẽ vô cùng náo nhiệt, cô vốn dĩ tính ra ngoài dạo chơi một vòng.

Nhưng hiện giờ Du Thanh Vi lại bị mất một đoạn xương nằm ở bệnh viện chờ lắp xương nhân tạo, cô liền mất hết hứng thú đi dạo.

Du Thanh Vi thì vẫn còn tốt, đối với những chuyện đã trở thành sự thật thì nàng chưa bao giờ suy nghĩ nhiều làm gì, thương tâm, khổ sở này nọ đều là những việc vô bổ.

Nàng chỉ là có một chút rối rắm, sau này mình chống gậy đi đường có quá khó xem hay không, còn việc ngồi xe lăn thì tâm lý của nàng có chút kháng cự.

Lúc nhỏ nàng bị thương ở xương sống, nửa người tê liệt phải ngồi xe lăn một khoảng thời gian dài, hiện giờ nàng thật không muốn lại phải ngồi xe lăn chút xíu nào, nàng nghĩ tốt xấu gì chân vẫn giữ lại được, gắn xương nhân tạo vào hẳn là không ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại, chỉ là trong khoảng thời gian để cơ thể thích ứng với xương nhân tạo thì vẫn không thể đi lại.

Lộ Vô Quy chống cằm ngồi ở bên cạnh nhìn Du Thanh Vi phát ngốc.

Cô cho rằng Du Thanh Vi có la bàn định tinh bảo vệ, la bàn không hư thì Du Thanh Vi cũng sẽ không có việc gì, nào nghĩ đến Du Thanh Vi sẽ bị thương nặng như vậy.

Lộ Vô Quy tức chết cái la bàn định tinh kia, nếu cô sớm biết nó vô dụng như vậy thì cô đã tự mình đi bảo vệ Du Thanh Vi rồi, Du Thanh Vi cũng sẽ không bị thương như bây giờ.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại thì thấy một nhà ba người của Trang Hiểu Sanh xuất hiện ở cửa.

Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, gọi to: "Chị Hiểu Sanh." rồi chào hỏi Thái Phân và Trang Phú Khánh.

Trang Hiểu Sanh nói: "Hôm nay công ty tan ca sớm nên chị đến đây thăm." Nàng nghe nói Du Thanh Vi bị thương ở chân phải nằm viện, bây giờ đến thăm thì lại thấy hai chân Du Thanh Vi vẫn còn hoàn hảo, không khỏi nhìn nhiều mấy lần rồi hỏi: "Chân bị thương à?"

Du Thanh Vi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, chỉ vào chỗ bị thiếu xương, nói: "Chỗ này nè, đang chờ gắn xương nhân tạo."

Trang Hiểu Sanh liếc nhìn Du Thanh Vi một cái rồi hỏi: "Không ngại tôi xem thử một chút chứ?"

Du Thanh Vi gật đầu.

Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng nâng cẳng chân của Du Thanh Vi lên, liền thấy chỗ vừa rồi Du Thanh Vi chỉ bỗng nhiên mềm oặt ra như thể không có xương cốt.

Nói thực ra, tuy rằng hình dáng của chân Du Thanh Vi rất đẹp, nhưng là, với cái trình độ cong cong vẹo vẹo mà nhân loại bình thường khó có thể làm được thì nhìn cái chân này vẫn vô cùng khiếp người.

Quan trọng nhất chính là bên ngoài không hề nhìn thấy một chút vết thương nào, mà bên trong thì lại mất đi một đoạn xương.

Nàng theo bản năng nghĩ tới chuyện Du Thanh Vi bị quỷ quái quấy phá, liền quay sang nhìn nhìn Lộ Vô Quy, rồi quay lại nhỏ giọng hỏi: "Em không kêu Nhị Nha xem thử xem chân em bị gì sao?"

Du Thanh Vi nói: "Đã xem, bằng không thì chân của tôi đã mất một đoạn rồi."

Vẻ mặt Thái Phân lo lắng hỏi: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Cái gì làm cho con bị thương thành như vậy a?"

Lộ Vô Quy đáp: "Gặp phải yêu quái."

Thái Phân: "..." Bà nghẹn một lúc mới hỏi: "Sao con không dùng cái cây thước lợi hại của con đánh chết nó?"

Lộ Vô Quy tức khắc không muốn nói chuyện với Thái Phân nữa.

Mọi người hàn huyên một lúc với nhau thì Tả Nhàn tới đưa cơm.

Bà vừa đến không lâu, Tiết Nguyên Kiền và hai cha con Long sư thúc cũng vội vội vàng vàng đuổi tới.

Bọn họ mặc áo choàng dài rộng thùng thình, mơ hồ có thể nhìn thấy quần áo bên trong bám đầy bụi đất, trên người còn có mùi máu tươi.

Du Thanh Vi hỏi: "Sư thúc, anh Long, anh Kiền, mọi người bị thương à?"

Tiểu Long nói: "Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ thôi.

Chúng tôi tìm được cứ điểm của Thường Tam ở núi Thái Hành, đánh nhau một trận với đám đệ tử xuất mã của hắn! Nhưng mà em kìa....!Ai!" Anh nặng nề thở dài.

Du Thanh Vi nói: "Tôi không có việc gì, ba vị quỷ thúc đã lường trước được nên có thời gian chuẩn bị, cho nên mọi việc còn tính thuận lợi.

Tôi bị thương là do sơ xuất thôi, không nghĩ tới mấy cây gai mà Bạch Thứ Vị đâm vào cổ chân tôi lại lợi hại như vậy, vì không kịp thời rút ra nên mới bị thương.

Không có gì nguy hiểm, bác sĩ nói có thể thay xương nhân tạo, không ảnh hưởng đến việc đi lại."

Tiếng gõ cửa lại vang lên, hai người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt mặc áo hoodie có mũ xuất hiện ở cửa, bọn họ trùm mũ lên đầu, chỉ để lộ ra khuôn mặt sắc nét như được điêu khắc bằng dao.

Tả Nhàn chưa gặp qua hai người này bao giờ, bà lên tiếng hỏi: "Hai người là...."

Hai người trẻ tuổi rất lễ phép khom người hành lễ.

Người đứng bên trái lấy ra một cái túi gấm, cầm bằng hai tay hướng về phía trong phòng, nói: "Chúng tôi là đến bái kiến Tiểu Lộ đại sư.

Tiểu Lộ đại sư, ngài xem món tặng lễ này có được không?"

Tả Nhàn mờ mịt nhìn Lộ Vô Quy, sau đó nhanh chóng mời hai người kia vào: "Mời vào."

Lộ Vô Quy đứng dậy đi qua nhận túi gấm, lấy ra một viên hạt châu giống như thủy tinh to cỡ hạt nhãn màu đỏ như máu.

Cô há mồm tính nhét viên hạt châu vào miệng, vừa đưa tới bên miệng liền dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi đưa nó cho Du Thanh Vi: "Cho chị nè."

Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy đưa đồ ăn tới bên miệng rồi mà vẫn giữ lại cho mình, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Lộ Vô Quy đáp: "Quỷ Yêu châu, có hai giọt Quỷ Yêu tinh huyết trong đó, cái này có tác dụng bồi bổ khí huyết, sinh cơ hoạt cốt, chị để dành phẫu thuật xong rồi ăn."

Du Thanh Vi đem Quỷ Yêu châu đưa lại cho Lộ Vô Quy, nói: "Em giữ đi." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Em cứ ăn một nửa, để dành cho chị một nửa là được rồi."

Lộ Vô Quy cảm thấy cũng đúng, "răng rắc" một ngụm táp đi phân nửa.

Nửa hạt châu còn lại một lần nữa ngưng tụ lại thành một hạt châu nhỏ hơn.

Hai người trẻ tuổi nhìn Lộ Vô Quy giống như ăn kẹo mà đem viên Quỷ Yêu châu ẩn chứa lực lượng cực đại nhai nuốt, đau lòng tới nỗi đôi mắt đều dứt không ra.

Lộ Vô Quy cong cong hai mắt, vui vẻ nói: "Không nghĩ các người lại có thứ tốt như vậy."

Hai người trẻ tuổi yên lặng không lên tiếng.

Trang Phú Khánh hắng giọng một cái, nói: "Nhị Nha, sao con lại...!Nào có ai lại đi ăn lễ vật ngay trước mặt người tặng lễ như vậy chứ."

Lộ Vô Quy đúng lý hợp tình nói: "Đồ tốt đại bổ như vậy thì đương nhiên phải ăn vào bụng biến thành của chính mình mới yên tâm được.

Ăn xong rồi sẽ không bị người nhớ thương nha."

Một người trẻ tuổi nói: "Tiểu Lộ đại sư, không biết việc Quỷ Đế triệu kiến...."

Lộ Vô Quy "À" một tiếng, lấy ra một khối âm thạch đen như mực đưa cho người trẻ tuổi rồi nói: "Tôi không có mang theo âm mộc nên tiện tay nhặt đại cục đá ở ven đường, để cho Quỷ Đế phong ấn Quỷ Đế sắc lệnh vào bên trong.

Các người cứ bóp nát âm thạch thì Quỷ Đế sẽ biết ngay, sau đó họ sẽ đến tìm các người.

Nhớ rõ phải tìm nơi không có người thỉnh Quỷ Đế, bằng không dọa đến người ta thì không tốt."

Người trẻ tuổi kia nói: "Đa tạ!" Duỗi tay ra cung cung kính kính tiếp lấy Quỷ Đế sắc lệnh.

Lộ Vô Quy đột nhiên nhớ tới một chuyện vội vàng rụt tay lại, rút Quỷ Đế sắc lệnh về.

Cô che Quỷ Đế sắc lệnh ở trong ngực, nhìn nhìn hai người kia.

Người trẻ tuổi vồ hụt một phát, sửng sốt hỏi: "Đây là?"

Người trẻ tuổi còn lại sắc mặt trầm xuống, nói: "Tiểu Lộ đại sư, chúng tôi tặng cho ngài tạ lễ đại bổ, ngài đã thu lễ, nên đáp lại."

Lộ Vô Quy nói: "Không phải là tôi không cho các người, tôi chỉ là muốn hỏi thăm các người một chút, có biện pháp nào để tái sinh một đoạn xương đã bị mất hay không?" Cô chỉ vào chân của Du Thanh Vi, nói tiếp: "Cổ chân của Du Thanh Vi bị hoại tử mất một đoạn xương."

Hai người trẻ tuổi liếc nhìn lẫn nhau, một người lên tiếng: "Ngài tùy tiện tìm một người thích hợp lấy xương của họ gắn qua cho vị Du tiểu thư này là được."

Lộ Vô Quy nói: "Tôi mới không làm trộm đi ăn cắp xương của người khác, đó là hành vi trộm cắp nha! Ý của tôi là có biện pháp nào để cho xương của Du Thanh Vi tự mọc lại hay không?" Cô cường điệu nói: "Muốn tự mình mọc ra, là xương của chính mình." Cô vừa nói vừa đem Quỷ Đế sắc lệnh giấu đến kín mít, làm cho hai người kia hảo hảo suy nghĩ.

Bộ dáng kiểu như nếu các người không nghĩ ra thì tôi liền không đưa Quỷ Đế sắc lệnh cho các người.

Hai người trẻ tuổi giao lưu ánh mắt với nhau rồi gật gật đầu.

Một người nói: "Tôi nói, ngài phải đưa Quỷ Đế sắc lệnh cho chúng tôi, không được lại đổi ý?"

Lộ Vô Quy đáp: "Các người không được gạt tôi, còn có, đừng kêu đi tìm long tủy gì gì đó, tôi tìm không ra đâu."

Người trẻ tuổi nói: "Đại Tư Tế của tộc chúng tôi có thể trị." Nói xong liền vươn hai tay, tất cung tất kính muốn tiếp Quỷ Đế sắc lệnh.

Lộ Vô Quy khô cằn hỏi: "Đại Tư Tế của các người ở đâu?"

Người trẻ tuổi đáp: "Ở trong Quỷ Điện của tộc chúng tôi, được mười hai vị Chiến Quỷ bảo hộ." Hắn nói xong, tiếp tục vươn tay về phía Lộ Vô Quy, ý bảo cô đưa Quỷ Đế sắc lệnh cho mình.

Lộ Vô Quy lại hỏi: "Vậy...Vậy là phải đi Quỷ Quốc mới có thể tìm được Đại Tư Tế của các người à?"

Người trẻ tuổi lại đáp: "Đương nhiên.

Nhưng mà, Đại Tư Tế địa vị tôn quý, bình thường rất khó có thể mời được ngài ấy." Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lộ Vô Quy, ý bảo cô có thể đưa Quỷ Đế sắc lệnh cho hắn được rồi.

Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, đem Quỷ Đế sắc lệnh đặt vào tay người trẻ tuổi, nói: "Quỷ Đế nói Quỷ Quốc của các người đã sụp đổ, nhiều năm không hề có tin tức gì, cho rằng các người đều đã diệt vong, các người dọn đi đâu vậy?"

Hai người trẻ tuổi kia có vẻ nghẹn họng, một người trong đó lãnh khốc đáp: "Bí mật." Hắn cẩn thận cất kỹ Quỷ Đế sắc lệnh rồi khách khí nói: "Cáo từ." Đi mất.

Lộ Vô Quy còn tưởng lôi kéo bọn họ tám chuyện thêm một lúc, kết quả hai sứ giả của Quỷ Quốc này đi quá nhanh, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tả Nhàn đứng ở ngay cửa, chính mắt nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia vừa bước ra liền biến mất.

Sắp đến Quỷ Tiết, bà thực hoài nghi hai người kia không phải là người.

Đối với việc tìm quỷ trị chân cho con gái của mình, bà có chút.....

Nói thực ra, nếu Lộ Vô Quy mang Du Thanh Vi đi Quỷ Quốc trị chân, việc đầu tiên mà bà lo lắng không phải là có thể chữa được hay không, mà là có trở về được hay không!

Tả Nhàn nói: "Tiểu Quy Quy, không thôi, chân của Thanh Vi....để bác sĩ ở đây chữa đi, các con....đừng đi Quỷ Quốc gì đó."

Lộ Vô Quy đáp: "Để con về hỏi thăm lại Quỷ Đế xem sao."

Vẻ mặt Tả Nhàn có chút bất đắc dĩ.

Bà phát hiện ra rằng, những chuyện liên quan đến Du Thanh Vi bây giờ đều do Lộ Vô Quy toàn quyền quyết định, ai cũng phải nghe theo Lộ Vô Quy, bà là mẹ ruột mà còn phải đứng sang một bên.

Bà nhìn về phía Du Thanh Vi, đợi con gái nói một câu.

Bà thực sự không muốn Du Thanh Vi lại đi mạo hiểm.

Du Thanh Vi cảm giác được ánh mắt của mẹ mình, nàng rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi nói: "Mẹ ơi, con ăn no rồi."

Tả Nhàn thở dài một hơi, dọn dẹp chén đũa.

Lộ Vô Quy thấy trời đã tối, kêu ba người nhà Trang Phú Khánh về sớm một chút.

Mấy người Tiết Nguyên Kiền đều có thương tích, Du Thanh Vi cũng kêu bọn họ về sớm nghỉ ngơi.

Du Thanh Vi thấy mọi người đều đã rời đi mới kêu Lộ Vô Quy đóng cửa phòng lại, nàng muốn đi toilet.

Lộ Vô Quy đóng cửa xong, quay lại liền thấy Du Thanh Vi dùng chân không bị thương chống đỡ rồi ngồi vào xe lăn, dùng xe lăn đi tới cửa toilet, sau đó dùng nạng để đi vào bên trong, đóng cửa toilet lại.

Lộ Vô Quy nhìn xe lăn, rồi nhìn cửa toilet, cô đột nhiên nhớ tới bộ dáng mười mấy năm trước của Du Thanh Vi, lúc đó chị ấy ngồi xe lăn đi đến chùa Bảo An tìm ông nội của cô để trị thương.

Khi đó Du Thanh Vi bị thương ở xương sống, nửa người bị liệt, rất nhiều chuyện đều không làm được, không tự đi WC được, không tự tắm rửa được, không tự rửa chân được, không tự xuống bậc thang được.

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Du Thanh Vi lúc vừa đến nhà cô, khi đó cô không hiểu lắm, nhưng hiện giờ cô đã hiểu ra, trong mắt chị ấy viết rõ hỏng mất cùng tuyệt vọng.

Du Thanh Vi đi toilet xong, ra ngoài thì nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngơ ngẩn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn về phía mình, nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lộ Vô Quy dẩu miệng, cúi đầu nói: "Nhớ lúc chị còn nhỏ."

Du Thanh Vi cười khẽ một tiếng: "Khi đó tính tình của chị rất không tốt." Nàng vẫn còn nhớ khoảng thời gian đó bản thân rất táo bạo và dễ giận, cả ngày đều phát giận.

Lúc nàng vừa đến chùa Bảo An, ánh mắt đầu tiên nhìn Lộ Vô Quy đều phun hỏa, trong đầu chỉ nghĩ đến cái chết, cảm thấy chùa Bảo An vô cùng quỷ dị, lão đạo sĩ thì trầm mặc, còn có một đứa nhỏ ngốc hô hô đứng yên lặng cạnh ông ấy.

Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: "Không có, chị mua kẹo cho em, còn xoa đầu em, còn dặn em cẩn thận đừng để té ngã."

Du Thanh Vi nhẹ giọng nói: "Chị còn phát giận với em." Nàng nói xong, ngồi xuống xe lăn.

Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Không phải, chị chỉ là khó chịu chút thôi."

Du Thanh Vi im lặng, nàng điều khiển xe lăn điện đi tới bên cạnh Lộ Vô Quy, dỗ dành: "Đừng khổ sở, chị không còn là cô bé năm đó nữa.

Hiện giờ có thể sống sót, chị đã thực vui vẻ." Nàng kéo tay Lộ Vô Quy, nói: "Chị thậm chí đã làm tốt chuẩn bị sẽ chết ở thôn Liễu Bình, nhưng bây giờ chị chỉ bị thương có một chân, phẫu thuật xong nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại rồi, chị rất thỏa mãn." Nàng kề sát vào người Lộ Vô Quy, nói tiếp: "Nếu không đi được, vẫn có em làm đôi chân cho chị, đúng không?"

Lộ Vô Quy dùng sức "dạ" một tiếng, nói: "Về sau em sẽ giúp chị tắm rửa, tuyệt đối không để cho chị giống lúc xưa vừa tắm vừa khóc, còn suýt té ngã."

Du Thanh Vi: "..." Nàng tắt đài một lúc mới lên tiếng hỏi Lộ Vô Quy: "Không phải em đã quên rất nhiều chuyện sao? Không phải lúc trước khi gặp lại em còn không nhớ chị là ai sao? Như thế nào....em nhìn lén chị đi tắm hả?"

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, nhớ không ra mình đã thấy cảnh tượng kia lúc nào, cái khó ló cái khôn đáp: "Là...!là lúc em xách nước tắm vào cho chị thì thấy."

Du Thanh Vi hoài nghi nhìn nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Em thật sự không có nhìn lén chị đi tắm?"

Lộ Vô Quy đáp: "Nhớ không ra."

Du Thanh Vi rất là hoài nghi chuyện Lộ Vô Quy lúc nhớ lúc quên.

Nàng quyết định về sau sẽ không nhắc đến chuyện lúc nhỏ nữa, tránh cho Lộ Vô Quy khui ra thêm mấy cái hắc lịch sử của nàng.

Du Thanh Vi ở bệnh viện hai ngày.

Buổi tối, Đường Viễn tới.

Anh đã thẩm vấn Thường Tam và Bạch Thứ Vị hết hai ngày hai đêm.

Thường Tam lộng hành nhiều năm, tích góp được rất nhiều bảo tàng đem giấu ở nhiều địa phương, đều là những nơi ít người dám lui tới.

Đường Viễn đã đánh dấu hết những nơi này trên bản đồ, nếu sau này có cần thì an bài nhân thủ đi lấy.

Nhưng hiện tại Du Thanh Vi không thiếu tiền, nàng kêu Đường Viễn cất kỹ tấm bản đồ này.

Còn có một bản danh sách, là tên của những tên đệ tử xuất mã cung phụng Thường Tam, cùng với nội gián mà hắn ta xếp vào Hiệp Hội.

Đây là một mạng lưới quan hệ vô cùng khổng lồ, những người này có một bộ phận là bị Thường Tam khống chế phải bán mạng cho hắn, còn phần lớn là xuất phát từ mối quan hệ lợi ích, hợp tác với nhau làm những chuyện không thể lộ ra ánh sáng.

Du Thanh Vi xem xong bản danh sách dày cộm, im lặng một lúc lâu.

Nàng biết việc Thường Tam họa loạn ra chuyện lớn như vậy, có một phần là do những người trong Hiệp Hội mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng biết được trong Hiệp Hội có nội gián của Thường Tam.

Bất quá, biết thì biết, nhưng đến khi nàng rõ ràng chuyện có người trong Hiệp Hội ngầm tiếp tay với Thường Tam để kiềm chế nàng, vẫn không khỏi có chút khổ sở và tâm lạnh.

Giáo đầu của Yến gia âm thầm giúp Thường Tam huấn luyện thần nỏ thủ, còn trang bị tên và nỏ cho bọn chúng.

Việc này không tránh khỏi tai mắt của Yến hội trưởng, ông ta vì thế mà còn điện thoại cho Thường Tam, cảnh cáo hắn một phen.

Ông nội của nàng và Yến hội trưởng có mối giao tình mấy chục năm, Thường Tam mang theo người được Yến gia huấn luyện ra, còn cầm tên nỏ của Yến gia tới đối phó nàng, thế nhưng Yến hội trưởng lại chẳng thèm nhắc nhở nàng lấy một tiếng.

Bản danh sách trên tay nàng nếu được tung ra, liền có thể đem hơn phân nửa người của Hiệp Hội kéo xuống nước.

Thường Tam muốn đối phó với nhà nàng, chứ không phải đối phó với Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, hắn và Hiệp Hội không có xung đột lợi ích, cho nên Hiệp Hội mới không gây khó xử cho hắn.

Du Thanh Vi cân nhắc một lúc lâu mới hỏi Đường Viễn: "Thành Hoàng gia biết chuyện này không? Ông ấy nói gì?"

Đường Viễn đáp: "Biết, tôi đưa Thường Tam và Bạch Thứ Vị cho Thành Hoàng gia thẩm vấn, bản danh sách này là ông ấy cho tôi.

Ông ấy không nói gì hết, tựa hồ....!là nhìn quen rồi nên không trách."

Lộ Vô Quy xem xong bản danh sách, lên tiếng: "Biết ngay mà, thì ra nhờ đám người này nên Thường Tam mới có thể trốn lâu như vậy!" Cô thấy Du Thanh Vi khó chịu, an ủi nàng: "Du Thanh Vi, đừng khó chịu, về sau Hiệp Hội nếu có chuyện, chúng ta liền không giúp bọn họ."

Du Thanh Vi lé mắt liếc Lộ Vô Quy, nói: "Quý Lưu Quân có việc tìm em hỗ trợ, em có giúp hay không?"

Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, đáp: "Quý Lưu Quân không có giúp Thường Tam nha."

Du Thanh Vi nói với Đường Viễn: "Đem danh sách nội gián ở Quý gia đưa cho Quý Lưu Quân, bên Hạ Nhan Hi cũng có mấy cái nội gián của Thường Tam, thông báo cho chị ấy để chị ấy thanh trừ.

Còn những tên thay Thường Tam bán mạng, rửa sạch hết."

Đường Viễn đồng ý.

Anh lại hỏi: "Còn bên Thượng Thanh Cung thì sao?"

Du Thanh Vi nói: "Gọi điện thoại cho Cẩm Trần đạo trưởng, thông báo cho ông ấy một tiếng."

Đường Viễn gật đầu đáp ứng.

Du Thanh Vi hỏi: "Thành Hoàng tính xử lý Thường Tam và Bạch Thứ Vị như thế nào?"

Đường Viễn đáp: "Bạch Thứ Vị chính là một cái ngốc nghếch, bất quá vẫn còn có chút nghĩa khí.

Rơi xuống nông nỗi này nhưng vẫn nói mình là bảo gia tiên của Lý gia, phải bảo vệ hậu nhân của Lý gia, không chịu khai ra tung tích của bọn họ.

Thành Hoàng gia không rảnh bận tâm ả nên giao ả cho chúng ta xử lý.

Còn Thường Tam thì...."

Du Thanh Vi giương mắt nhìn Đường Viễn, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Viễn chậm rãi đáp: "Thành Hoàng gia đem Thường Tam xé ra ăn từng ngụm, vừa ăn vừa thẩm vấn, ăn xong là thẩm vấn xong xuôi, bởi vậy mới có thể tra được thông tin rõ ràng tỉ mỉ như vậy."

Du Thanh Vi: "..." Nàng theo bản năng nhìn qua Lộ Vô Quy, chỉ thấy Lộ Vô Quy bộ dạng sắp chết thèm tới nơi, đang yên lặng nuốt nước miếng.

Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi nhìn mình liền lên tiếng ngụy biện: "Rất bổ nha."

Du Thanh Vi không muốn để ý đến Lộ Vô Quy nữa.

Nàng nói: "Ngày mai tôi còn phải phẫu thuật, ngủ!" Nói xong liền ngã đầu nằm xuống.

Đường Viễn xấu hổ hắng giọng mấy cái, nói: "Tôi về trước đây." Anh liếc mắt nhìn Du Thanh Vi đã lớn từng này mà không biết cố kỵ nam nữ khác biệt, lắc lắc đầu xoay người rời đi.

Du Thanh Vi phẫu thuật vào buổi sáng, 9 giờ nàng được đẩy vào trong phòng mổ.

Lộ Vô Quy, Tả Nhàn, Tả Tiểu Thứ, Tiểu Long đều chờ ở bên ngoài.

Long sư thúc và Tiết Nguyên Kiền đều bận việc nên không đến.

Lộ Vô Quy có chút thấp thỏm đi tới đi lui bên ngoài phòng mổ, yên lặng đếm thời gian.

Hai người trẻ tuổi mặc áo hoodie màu đen đột nhiên xuất hiện trên hành lang.

Lộ Vô Quy thấy hai người bọn họ, lé mắt liếc một cái.

Tả Nhàn khiếp sợ, mặt bà trở nên trắng bệch.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của bà chính là: sứ giả Quỷ Quốc là tới câu hồn Du Thanh Vi sao?

Do bối rối nên bà nhầm lẫn sứ giả Quỷ Quốc thành sứ giả câu hồn.

Hai sứ giả Quỷ Quốc cung kính khom người hành lễ với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ đại sư." muốn mời nàng ra ngoài nói chuyện.

Lộ Vô Quy đáp: "Không rảnh, tôi đang chờ Du Thanh Vi phẫu thuật."

Sứ giả Quỷ Quốc nói: "Ngài có thể mang Du tiểu thư đến tìm Đại Tư Tế của chúng tôi chữa trị."

Lộ Vô Quy lé mắt liếc hai người: "Các người là muốn mời tôi đến Quỷ Quốc giúp các người làm việc gì đúng không?"

Sứ giả Quỷ Quốc đáp: "Quỷ Đế nói ngài có thể mượn lực lượng thiên địa âm dương, có khả năng câu thông hai giới Âm và Dương, muốn mượn thần lực bẩm sinh của ngài giúp tộc chúng tôi trọng tố tượng của Quỷ Đế, như thế thì tộc của chúng tôi có thể thỉnh đến Quỷ Đế pháp thân, được Quỷ Đế che chở."

Lộ Vô Quy mày nhíu chặt, cô đột nhiên có loại cảm giác vô cùng không tốt.

Ánh mắt cô tràn đầy cảnh giác liếc hai người kia, hỏi: "Các người muốn làm gì?" Vừa nói xong liền rút ra thước phép Lượng Thiên, nhìn chằm chằm hai người kia không chớp mắt..