Xe lái nửa giờ đồng hồ thì đến nhà Chu tiên sinh.
Nhà Chu tiên sinh rất lớn, chỉ phòng bếp cùng phòng ăn đã lớn hơn so với chỗ ở hiện tại của chị Hiểu Sanh. Lộ Vô Quy nhìn thấy căn phòng lớn rộng rãi sáng sủa trong nhà người ta, ý tưởng muốn cố gắng kiếm tiền đổi cho chị Hiểu Sanh căn phòng lớn liền càng thêm kiên định.
Khưu đại sư nói phải lập đàn, phòng ngủ không đủ rộng, lập đàn ngay tại phòng khách.
Lập đàn tràng là chuyện đặc biệt phiền phức, không chỉ phải dựng bàn pháp, treo cờ, còn phải mời thần. Không mời thần đàn tràng chỉ hữu hình vô thần, là không có hiệu quả. Mời người hỗ trợ đào đất trồng ít rau cũng phải mời khách ăn cơm, mời thần đánh nhau đương nhiên phải bày đồ cúng cho hiếu kính. Đồ cúng hiếu kính này phải có chú trọng, không phải tùy tiện cái gì thích hợp một chút là được.
Trước đây nàng xem TV nhìn thấy lập đàn mời thần dùng tiền âm phủ, sợ đến độ ngây người. Ưng âm dương mời thần chỉ sử dụng tiền vàng chính ông ấy làm, nhưng ông của nàng nói muốn mời Chính Thần, nếu như không phải nhập môn nhận được truyền thừa đạo chính thống mời tổ sư gia nhà mình, cũng phải dùng giấy tráng kim gì gì đó. Nàng lờ mờ nhớ hình như là dùng đồ vật giống như miếng gì đó chế tạo từ giấy tráng kim, cụ thể nàng không nhớ quá rõ ràng, chỉ nhớ rõ cực kỳ đắt, ông của nàng cũng chê đắt, còn nói cầu thần không bằng cầu mình gì đó. Nàng cũng cảm thấy lập đàn mời thần vẫn thật không bằng vung lên cánh tay đi tới bùm bùm rầm rầm đánh một trận nhanh và tiện hơn, đánh xong còn không cần tiễn thần. Coi như là gặp phải thứ đánh không lại, còn có thể vắt chân lên cổ mà chạy, cũng không có gì ghê gớm.
Lúc này Lộ Vô Quy cảm thấy trừ một con quỷ mặt xanh lại phải lập đàn, không khỏi quá chuyện bé xé ra to. Nàng nghĩ đến lúc trước Chu tiên sinh nói lo trước khỏi hoạ, lại bởi vì Chu thái thái bưng một mâm hoa quả rất lớn mời nàng ăn, liền không lên tiếng, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha gặm quả táo, gặm quả lê, ăn quả nho, nhìn Khưu đại sư vì lập đàn tràng mà bận bịu không ngừng, dù sao cũng không cần nàng mất công.
Nàng nhìn dáng vẻ xem không hiểu của chị Hiểu Sanh ngồi ở bên cạnh nàng, liền nói cho chị Hiểu Sanh mỗi một thứ đó dùng để làm gì. Có lẽ là nàng nói thật hay, một đôi Chu tiên sinh đều ngồi ở bên cạnh nàng nghiêm túc nghe, Khưu đại sư còn không ngừng quay đầu nhìn nàng.
Qua giữa thu rồi, trời tối càng ngày càng sớm. Mùa hè giờ này mặt trời còn chưa lặn, vào lúc này trời thu liền đã tối, âm khí cũng đi lên.
Ban ngày dương khí đủ, lại có bùa ấn trấn áp, quỷ mặt xanh đó bị áp tới gắt gao, lúc này trời tối xuống rồi, có lẽ là quỷ mặt xanh đó cảm giác được gặp phải chuyện xấu thì lại bắt đầu giãy giụa. Nhưng mà công lực của Khưu đại sư vẫn rất thâm hậu, ông nói có thể trấn đến giờ Tý, Lộ Vô Quy cũng cảm thấy gần như có thể trấn đến giờ Tý, liền không để ý bé trai đang nằm ngủ ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Chỉ có Khưu đại sư đang bận, tất cả mọi người nhàn rỗi, khả năng là nghe một mình nàng nói vô vị, liền hàn huyên, trò chuyện một lát thì nói đến đứa nhỏ này làm sao bị trúng tà.
Lộ Vô Quy nghe xong liền cảm thấy đứa nhỏ này hoàn toàn là tự rước họa vào thân. Nhóc đi nhà nông vui chơi thì đi vui chơi thôi, còn chạy loạn nghịch bậy, nhìn thấy cái bình đóng bùa chôn ở ruộng đất nhóc lại bóc bùa còn mở ra nắp bình! Quỷ mặt xanh đó không nhập vào người đứa nhỏ nghịch ngợm này thì cũng có lỗi với chính nó! Trước kia nàng gặp phải loại bình bóc ra bùa này đều phải phân biệt bùa một chút trước, cảm thấy nếu mở ra chạy đến thứ gì đó chính mình không đối phó được lập tức liền đi đường vòng, kiên quyết không bóc ra.
Bày xong đàn tràng, Khưu đại sư lại lấy ra một tấm vải vàng rất lớn vẽ đầy bùa trải tại trên mặt đất trước đàn tràng, để Chu tiên sinh ôm đứa nhỏ đến trên vải phép.
Bé trai vừa đặt xuống trên vải phép, quỷ mặt xanh trong thân thể của nhóc cuống lên, bắt đầu phát lực.
Lộ Vô Quy nhìn thấy sắc mặt của bé trai lúc xanh lúc trắng, thân thể thỉnh thoảng lại co giật một hồi.
Nhóc co giật dọa sợ vợ chồng Chu tiên sinh, càng không ngừng hỏi làm sao vậy.
Lộ Vô Quy nói: "Quỷ mặt xanh đó sốt ruột rồi, đang giãy giụa." Nàng nói xong liền nhìn thấy Khưu đại sư hung hăng lườm nàng một cái, sau đó vợ chồng Chu tiên sinh liền cầu xin Khưu đại sư mau dẫn ra quỷ mặt xanh từ trong thân thể đứa con của họ.
Khưu đại sư nói cho bọn họ biết lúc này dương khí chưa tản âm khí mới vừa lên, hôm nay bày ra đội hình này, quỷ mặt xanh làm sao cũng sẽ không đi ra, lúc này làm phép đối với đứa trẻ có hại vô lợi, cần chờ một chút.
Vợ chồng Chu tiên sinh lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, từ phản ứng đó của bọn họ, dường như bọn họ cho rằng Lộ Vô Quy có quyền uy hơn.
Khưu đại sư làm vẻ mặt như không nhìn thấy.
Lộ Vô Quy đang nhai quả táo, không có miệng để nói chuyện, tuy rằng không quá thừa nhận lời nói của Khưu đại sư, nhưng lời nói của Khưu đại sư không phải không có đạo lý, nàng đành phải nhẹ gật đầu. Lộ Vô Quy cảm thấy nàng đại khái có thể nhìn ra Khưu đại sư ở trình độ nào rồi.
Khưu đại sư lấy vài tấm bùa từ đàn tràng đưa đến nói với Lộ Vô Quy: "Ngồi ở đó ăn cả buổi, đứng lên hoạt động một chút, dán mấy tấm bùa này, đỡ phải lát nữa để quỷ mặt xanh đó chạy không biết tìm nơi nào."
Lúc ấy Lộ Vô Quy liền chấn kinh rồi! Đánh một con quỷ mặt xanh còn phải dán bùa niêm phong đường đi à! Nhưng nàng vừa nghĩ tới Chu tiên sinh nói "lo trước khỏi họa", cũng phản bác không được cái gì, nàng đi đến trước mặt Khưu đại sư, cầm lấy mấy tấm bùa đó rồi phân biệt lại, phát hiện là bùa thiên la địa võng. Nàng kích phát mấy lá bùa đó bộp bộp bộp bộp liên tục mấy chưởng liền vỗ vào trên tường, dùng bùa vây quanh đứa nhỏ này xếp đặt cái thiên la địa võng. Nàng vỗ xong, liền phát hiện cả phòng mọi người khiếp sợ nhìn nàng.
Trang Hiểu Sanh đi đến trước lá bùa dán nghiêng ở trên tường liền muốn đưa tay đi bóc ra bùa đó xem một chút làm thế nào bay qua mà dán lên.
Lộ Vô Quy kêu to một tiếng: "Đừng nhúc nhích! Chị vừa bắt đầu dương khí dính trên người chị liền mất sạch."
Trang Hiểu Sanh thu tay lại, quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, sững sờ hỏi: "Vậy lúc ở nhà em dán bùa còn chuyển cầu thang bò lên bò xuống."
Lộ Vô Quy nói: "Đó không giống, đó là chôn bùa, giương cung không bắn, phải đợi lúc có âm tà quỷ quái đến mới phát động; đây là bố trí bùa trận, bùa xuất trận thành, có thể dùng phương pháp vỗ bùa tiện lợi như thế."
Khưu đại sư nói: "Hiện tại tôi tin tưởng cháu là người trấn giếng rồi."
Lộ Vô Quy lại lần nữa nghe được người trấn giếng, hỏi: "Người trấn giếng là cái gì?" Nàng nói xong liền trông thấy vẻ mặt Khưu đại sư như bị mắc nghẹn.
Qua một hồi lâu, Khưu đại sư mới nặng nề mà "Khục" một tiếng, lúc này mới nghiêm mặt bảo Trang Hiểu Sanh cùng vợ chồng Chu tiên sinh vào trong phòng chờ đợi, ông không có gọi bọn họ đi ra, vô luận bọn họ nghe được động tĩnh gì đều không thể đi ra.
Trang Hiểu Sanh từng đánh giáp lá cà chính diện cùng một đám Hoàng Thử Lang, lại thấy qua khởi thi, trúng tà, quỷ nhập vào người đối với chị mà nói đã không đủ để tạo thành chấn động, ngược lại, chị càng lo lắng Lộ Vô Quy mơ mơ màng màng, lúc này ngỏ lời muốn ở lại phòng khách. . Truyện mới cập nhật
Lộ Vô Quy luôn luôn nghe theo chị Hiểu Sanh, chị Hiểu Sanh muốn ở lại nàng đương nhiên không phản đối, liền nói: "Chị Hiểu Sanh muốn ở lại thì ở lại."
Vợ chồng Chu tiên sinh vừa thấy vị Trang tiểu thư này muốn lưu lại, bọn họ cũng không muốn lẩn tránh.
Bắp thịt trên mặt Khưu đại sư đều đang nổi lên, rống: "Hồ đồ! Lát nữa bức ra quỷ mặt xanh sau đó lại nhập vào người mấy anh chị, đây không phải thêm phiền sao?"
Lộ Vô Quy nói: "Ông dùng bùa phong bế tướng mạo của họ không được sao?" Nàng nói xong liền thấy vẻ mặt Khưu đại sư như muốn đập chết nàng. Nàng nói thầm: "Ông trừ một con quỷ mặt xanh cũng khó khăn thế này, tôi cảm thấy ông chắc chắn đánh không lại tôi." Liền làm như không nhìn thấy mà trở về cầm lên quả nho ăn.
Sau cùng Khưu đại sư cắn răng nhịn xuống tức giận lấy ra bút bùa của ông phong bế lại tướng mạo của vợ chồng Chu tiên sinh. Ông rất muốn quẳng đi chị gái của Lộ Vô Quy ở đó mặc kệ, nhưng nghĩ đến cô ấy bị quỷ nhập vào người đến lúc đó vẫn là ông bị làm khổ, lại nghiêm mặt trưng ra vẻ mặt 'Trang Hiểu Sanh thiếu ông ta mấy vạn không trả' mà phong bế tướng mạo cho Trang Hiểu Sanh. Chờ ông phong bế xong tướng mạo cho ba người họ liền trông thấy Lộ Vô Quy lấy ra từ trong ba lô một cái túi vải đỏ trướng phình, móc ra từ bên trong thật nhiều tiền đồng niên đại xa xưa, vòng quanh ghế sô pha liền bố trí một vòng, sau đó nói với bọn họ: "Được rồi, mấy người cứ đứng ở trong vòng tiền đồng này đừng ra ngoài." Ông vừa định rống nha đầu kia hồ đồ, coi như đây là đồng tiền cổ cũng đỡ không nổi quỷ mặt xanh, nhưng ông mới vừa há mồm lời còn chưa ra khỏi miệng, nha đầu đó rút ra từ trong túi một lá bùa trực tiếp vỗ vào trên trần nhà, vị trí bùa lưu lại không nghiêng không lệch vừa vặn cùng tiền đồng ăn ý lẫn nhau hình thành mắt trận, lời nói đến bên mép lại khô cứng nuốt trở vào.
Lộ Vô Quy với vẻ mặt không cần thiết bày trận này, tự mình an ủi nói: "Bày cái trận lo trước khỏi họa thôi."
Khưu đại sư xoay người đi đến trước đàn tràng, cầm lấy kiếm gỗ đào bắt đầu làm phép mời thần.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Khưu đại sư chưa phân công cho nàng, trở về ngồi xuống trên ghế sô pha nhìn Khưu đại sư mời thần.
Trang Hiểu Sanh nhỏ giọng hỏi: "Không phải em là trợ thủ được gọi tới giúp đỡ sao? Tại sao không đi hỗ trợ?" Đi theo xem trò vui lấy không một vạn không hay lắm đâu!
Lộ Vô Quy nói: "Ông ấy không có nhờ em đi hỗ trợ mà." Nàng ăn đến có chút căng bụng. Gặm nhiều hoa quả cũng muốn đi WC, ngồi dậy chạy tới phòng vệ sinh.
Trang Hiểu Sanh, vợ chồng Chu tiên sinh hai mặt nhìn nhau.
Lộ Vô Quy vệ sinh xong đi ra phòng vệ sinh liền thấy Khưu đại sư đã mời được thần, đang đánh nhau cùng với bé trai bị quỷ mặt xanh bám vào người. Phương pháp cụ thể chính là Khưu đại sư nắm đũa đỏ đi kẹp ngón giữa của bé trai, rống to: "Đi ra!"
Quỷ mặt xanh bám vào trên người bé trai đau đến sắc mặt hung ác dữ tợn kêu to: "Không ra!" Quỷ không giống người, nó không có thân thể, thanh âm không phải phát ra từ trong cổ họng, bình thường mọi người không nghe được quỷ nói chuyện, hơn nữa coi như là nghe được quỷ nói chuyện thì cũng không được nghe, nghe nhiều sẽ bị mê hoặc tâm trí đem hồn dẫn đi. Bây giờ Lộ Vô Quy nhớ tới trước đây mình luôn mộng du, nghe được những người đã chết trong thôn tìm đến nàng nói chuyện. Thế nhưng quỷ mặt xanh không giống vậy, quỷ mặt xanh là hung quỷ ác quỷ đã sắp thành quỷ nhiếp thanh. Quỷ nhiếp thanh có khả năng loại bỏ dương khí nồng đậm nhất giữa trưa, ngưng tụ thành hình xuất hiện lúc ban ngày, bởi vậy có ít người sẽ gọi nó là quỷ yêu, nhưng mà nàng chỉ gặp qua vào lúc "nằm mơ" tại phía dưới giếng Hoàng Tuyền, chưa từng gặp quỷ xuất hiện vào ban ngày.
Lúc này nghe được thanh âm của quỷ mặt xanh không phải phát ra từ trong miệng bé trai, như là cộng hưởng đưa tới, làm cho người ta đặc biệt khó chịu, nàng vòng qua Khưu đại sư và bé trai, đi đến bên đàn tràng cầm lấy tờ giấy vàng vẽ bùa nhét vào trong lỗ tai, suy nghĩ một chút, lại cầm hai tờ nhét lỗ tai cho chị Hiểu Sanh.
Vẻ mặt Trang Hiểu Sanh không hiểu hỏi: "Không phải nói không nổ bùa lôi sao? Nhét lỗ tai làm cái gì?"
Chu thái thái ngồi ở bên cạnh chị nghe xong lập tức kêu to "A" một tiếng: "Cái gì, muốn nổ bùa lôi!"
Tiếp đó bé trai "Á" to một tiếng, đoán chừng là bị bùa lôi dọa, lập tức ra sức cắn nát dây đỏ trói quỷ đang trói ở trên người, quay đầu liền chạy tới cửa chính, chưa chạy ra bao xa thì lại mạnh mẽ rút lui hai bước, sau đó quay người lại nhào tới phía Khưu đại sư đang cầm kiếm gỗ đào nắm lấy bùa xông lên, đoán chừng là ỷ vào bám ở trên thân người, ngay cả kiếm gỗ đào cũng không thèm trốn, nhào tới trước mặt Khưu đại sư, thân thể hơi nghiêng trực tiếp dùng bờ vai đánh tới phía Khưu đại sư.
Thân hình bé trai mười tuổi, Khưu đại sư lại không dám thật sự ngay ở trước mặt cha mẹ đứa nhỏ này cầm kiếm đâm bé trai, trong tiếng hét to thê thảm "Đừng giết con tôi" của người phụ nữ kia, kiếm gỗ đào trong tay ông đâm ra nghiêng đầu về một phương hướng, đứa nhỏ bị quỷ nhập vào người này trực tiếp va vào trong ngực của ông.
Quỷ nhập cơ thể người chính là sẽ không để ý chết sống của người bị nó nhập vào, đây là dùng phương thức quấy phá thiêu đốt sinh mệnh của người khác, bởi vậy sức lực thật lớn. Đứa bé trai đụng vào hùng hổ như vậy, đụng đến Khưu đại sư đặt chân bất ổn ngã nhào trên đất, bé trai này thừa cơ nhào tới liền đi bóp cổ của ông. Hai người vật lộn quấn lấy nhau trên mặt đất!