[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 31




Cô vừa dứt lời, liền trông thấy cả người Lộ Vô Quy chấn động, môi mím chặt lại, mày nhíu lại giống như muốn nhíu ra một chữ xuyên (川), sắc mặt vốn trắng nõn lộ ra một chút hồng hào trong nháy mắt trướng thành màu đỏ tím, cả khuôn mặt hiện ra màu đỏ khác thường, dường như đang cực lực áp chế và ẩn nhẫn cái gì đó.

Du Thanh Vi bị dáng dấp đó của Lộ Vô Quy dọa sợ, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu muộn ngốc "

Bỗng nhiên, Lộ Vô Quy thở ra một hơi thật dài, cả người như là đột nhiên bị rút đi sức sống mà bỗng chốc uể oải, sắc mặt "xoạt" bỗng chốc trở nên tái nhợt, trên mặt, trên cổ hiện lên một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.

Trên người Du Thanh Vi ấm áp rất nhiều, tuy rằng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng ít ra không có lạnh đến phát run khó mà chống cự như ban nãy.

Đến lúc này, cô nào còn không hiểu, vừa rồi chỉ sợ là chính mình đã hiểu lầm gì đó. Cô lo lắng mà nhìn Lộ Vô Quy, chỉ thấy Lộ Vô Quy ngẩng đầu lặng nhìn cô một cái rồi lại khoanh chân nhắm mắt nắm thủ quyết ngồi thiền.

Lộ Vô Quy cảm thấy khó chịu cả người. Nàng thấy Du Thanh Vi chịu không nổi nữa, liền dẫn ra luồng khí ấm áp ở dưới rốn ba tấc của mình rồi chuyển cho Du Thanh Vi, nàng sợ chuyển không tốt, trước tiên dẫn ra một tí ti đi qua, phát hiện chuyển được rất thuận lợi thì lại nén một ngụm lớn chuyển sang, kết quả bị Du Thanh Vi tát một phát vào miệng mà miễn cưỡng bị sặc trở về, khiến nàng thoáng cái đau sốc hông, từ khí quản đến phổi rồi đến bụng nóng rát như kim châm cộng thêm quặn đau, toàn thân còn mệt mỏi như bệnh nặng một trận.

Bây giờ nàng không muốn phản ứng Du Thanh Vi một tí xíu nào.

Đến lúc nàng dẫn xuôi khẩu khí bị Du Thanh Vi đập đau sốc hông thì một luồng dương khí như có như không tràn đến từ chỗ gần đây.

Lộ Vô Quy biết đó là miệng giếng Hoàng Tuyền mở rồi. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Du Thanh Vi ôm Tả Tiểu Thứ ngồi ở đó. Sắc mặt của hai người đều cực xấu, Du Thanh Vi luôn có bộ dạng muốn ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào nhưng gắng gượng không dám ngủ. Lộ Vô Quy thầm hừ nhẹ một tiếng: "Ai bảo chị tát tôi!" Đột nhiên cảm thấy thật hả giận, điều này làm cho tâm tình của nàng thoáng cái tốt lên.

Nàng vui vẻ đứng lên, lại cảm thấy đói bụng, ngồi trở lại, lấy ra thịt bò khô từ trong ba lô, bắt đầu gặm.

Nàng vừa gặm hai miếng liền thấy Du Thanh Vi yếu ớt ngẩng đầu dùng thanh âm suy yếu còn nhỏ hơn con muỗi kêu hỏi nàng: "Còn bao lâu đến giờ Tý?"

Lộ Vô Quy nhai thịt bò khô phồng miệng hàm hồ nói: "Giếng Hoàng Tuyền đã mở." Nàng nói xong liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Du Thanh Vi, sau đó lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Nàng nhớ tới chuyện Du Thanh Vi tát nàng liền không muốn để ý tới Du Thanh Vi, vùi đầu gặm hết thịt bò khô rồi gặm đùi gà, ăn sạch bong đồ ăn mang trong ba lô, no đến bụng căng phình, cảm giác thỏa mãn tự nhiên nảy sinh.

Nàng đeo túi của mình ở trước người, lại thoáng nhìn túi của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, đeo túi của hai cô ấy ở trước người của mình.

Du Thanh Vi nói khẽ: "Đem đồ vật trong túi của tôi và Tiểu Thứ đều cất vào trong túi của em, bỏ đi túi của hai chúng tôi."

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Túi đắt lắm đó!" Liền phớt lờ Du Thanh Vi, trước ngực túi này chồng túi kia mà đeo ba cái túi. Nàng nói: "Tôi cõng không được hai người, tôi cõng Tả Tiểu Thứ, đỡ chị đi."

Du Thanh Vi cúi đầu đáp một tiếng: "Được."

Lộ Vô Quy nghe giọng nói yếu ớt đó của Du Thanh Vi, rất hoài nghi Du Thanh Vi có thể đứng vững được không. Nàng liếc nhìn bốn phía, rồi đi nhổ cờ trận, thu lại hết chỉ đỏ, đồng tiền bày trận.

Du Thanh Vi nói: "Bỏ đi, trở về lại đặt mua."

Lộ Vô Quy ném cho Du Thanh Vi một cái nhìn khinh thường, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Phá gia chi tử", nhanh nhẹn mà nhét hết đồ vật vào trong túi của mình, lại nắm thước phép ở trên tay, lúc này mới cõng lên Tả Tiểu Thứ, đỡ Du Thanh Vi lên.

Trọng lượng cơ thể của Du Thanh Vi hầu như dựa toàn bộ vào trên người nàng, cũng may Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ cũng không nặng, thêm vào trọng lượng của hai cô ấy cũng không quá nặng.

Lộ Vô Quy cõng Tả Tiểu Thứ, đỡ Du Thanh Vi đi về phía trước không xa, thì lại trông thấy gốc cây quỷ bốc lên âm khí đó.

Thời điểm lúc này đúng là giờ Tý, âm khí đang đậm, cây quỷ đó hiện ra có khí thế cực kỳ, quỷ trên cây quỷ hoạt bát hơn nhiều so với lúc nàng nhìn thấy ngày hôm qua. Nàng thấy Du Thanh Vi nhiều lần nhìn lại về phía cây quỷ đó, liền nói: "Hồn của tôi mới không có rớt xuống cây quỷ đó." Nàng hơi chững lại, nói tiếp: "Nếu như tôi thật sự có hồn thất lạc, khẳng định là ở ngay trong viên ngọc bội trên cổ Tả Tiểu Thứ."

Nàng đi không bao xa, đã nhìn thấy có quỷ bay tới đây. Nói một cách chính xác là những con quỷ đó bị hơi người sống trên người nàng và Du Thanh Vi dẫn tới.

Du Thanh Vi nói: "Tiểu muộn ngốc, em lấy ra mặt nạ quỷ xanh nanh vàng đeo lên cho tôi."

Lộ Vô Quy nói: "Bây giờ chị dương khí yếu như vậy, nếu đeo lên mặt nạ quỷ đó thì thật sự có khả năng thành quỷ." Nàng chỉ có một mình, cho dù có sức cũng không có chỗ cõng hai người đâu. Bộ dạng của Du Thanh Vi như vậy nhất định là chạy không nổi. Nàng nhìn thấy những con quỷ lang thang ở xung quanh đều xúm lại về phía các nàng, có hơi lúng túng.

Du Thanh Vi nhìn xung quanh, nói: "Tiểu muộn ngốc, không thể để cho chúng nó bao vây. Thật sự không tốt, em mang theo Tiểu Thứ chạy đi."

Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, nói: "Tôi chuyển khí cho chị, không cho phép chị lại tát tôi nữa."

Du Thanh Vi đáp: "Được."

Lộ Vô Quy lo lắng, nói: "Nếu như chị lại đánh tôi đau sốc hông, ngay cả bản thân tôi cũng không mang về được."

Du Thanh Vi nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đánh em nữa."

Lộ Vô Quy nói: "Đáng tiếc hết bùa ẩn dương rồi, bằng không thì không cần phiền toái như vậy." Nàng vung thước phép một phát đánh tan mấy con quỷ đang lao đầu tới, liền đặt Tả Tiểu Thứ xuống. Nàng hít sâu một hơi, dẫn ra viên khí ở dưới rốn ba tấc, quay đầu nhắm vào miệng của Du Thanh Vi rồi chuyển sang.

Sau khi nàng chuyển sang khẩu khí đó liền cảm thấy bản thân lại không khỏe lắm, chân có chút mềm yếu, còn hơi mệt mỏi và choáng đầu, điều này làm cho nàng không khỏi lung lay.

Du Thanh Vi nhìn thấy sắc mặt của Lộ Vô Quy sau khi bị cô tát một cái đã không tốt lắm thoáng cái trở nên kém hơn trước, bờ môi vốn hồng hào lúc này nhìn không thấy chút huyết sắc, ngay cả con mắt cũng hiện ra màu sắc bầm đen. Đây là dấu hiệu sinh lực hao hụt nghiêm trọng.

Lúc này những con quỷ bay nhanh hơn đó cũng đã xông tới.

Lộ Vô Quy không có thời gian đi để ý Du Thanh Vi, chân nàng đạp Bát Quái bộ, vung thước phép liền đánh tới những con quỷ đó. Nơi này cách cây quỷ còn một đoạn, quỷ lợi hại đều ở cây quỷ đó, quỷ lang thang chung quanh đây cũng ít. Nhưng mà có lẽ hơi người sống tỏa ra khá xa, cây quỷ bên kia rõ ràng đã có bạo động, đang có quỷ nhào tới phía này.

Lộ Vô Quy đánh đuổi vòng quỷ đang nhào tới bên này, lại cõng lên Tả Tiểu Thứ, đỡ lên Du Thanh Vi, nói: "Chúng ta mau chóng đi thôi. Chị có thể chạy không?"

Du Thanh Vi nói: "Người tôi yếu vô cùng." Cô đưa cây quạt vẫn luôn nắm chặt trong tay cho Lộ Vô Quy, nói: "Dùng cái này."

Lộ Vô Quy liếc nhìn Thái Cực Càn Khôn trên quạt, trong mắt sáng ngời, nàng nhận lấy cây quạt, "soạt" cái mở quạt ra, vỗ quạt tới một chỗ nhiều quỷ nhất.

Vừa quạt một phát, một vệt sáng vàng hình Thái Cực Càn Khôn bay ra từ trong cây quạt, tựa như thấy gió liền lớn mà biến thành một bức vẽ Thái Cực Càn Khôn cực lớn "vù vù" mà bay ra ngoài, đụng đến những con kia quỷ tung tóe tứ tán..

Một quạt này vừa vung ra giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, những con quỷ trên cây quỷ đó lập tức liền vỡ tổ, toàn bộ nhào tới chỗ các nàng.

Lộ Vô Quy bị sợ đến biến sắc, lớn tiếng hét: "Không tốt! Chạy mau!"

Du Thanh Vi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, cô cắn răng lớn tiếng nói: "Chạy!" Còn nói: "Cẩn thận không được phép dùng bùa lôi!"

Lộ Vô Quy nghĩ đến bùa lôi liền đau lòng giống như trong tim nhỏ máu. Nàng cắn răng một cái, bỗng chốc giật xuống áo khoác của Du Thanh Vi, lại cởi ra áo khoác của Tả Tiểu Thứ, buộc thành sợi dây quấn Tả Tiểu Thứ ở trên lưng mình cõng lấy, sau đó đem quạt Thái Cực Càn Khôn và thước phép nhét sang trong tay Du Thanh Vi, còn nói: "Chị nắm lấy Tả Tiểu Thứ, đừng để cho cô ấy ngã." Không đợi Du Thanh Vi kịp phản ứng, thoáng cái ôm lấy Du Thanh Vi liền chuẩn bị cất bước chạy trốn, kết quả ban đầu đỡ lấy Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ còn rất nhẹ vậy mà thoáng cái trở nên nặng, nàng chưa bế lên không nói, còn thiếu chút nữa khiến chính mình té ngã.

Lộ Vô Quy biết mình chuyển ba cái nguyên khí nên bị thiệt thòi lớn. Nàng hít sâu một hơi, cắn răng một cái, gánh vác trên lưng trọng lượng của Tả Tiểu Thứ, bế Du Thanh Vi lên. Lúc này đã có quỷ vọt tới gần, nhưng Lộ Vô Quy lại chẳng quan tâm, đang dự định ỷ vào chính mình có thân thể cùng quỷ cứng đối cứng, kết quả khi nàng vừa muốn đụng tới, Du Thanh Vi vung lên quạt giấy trong tay, một vệt sáng vàng bay ra ngoài hóa thành một bức vẽ Thái Cực Càn Khôn cỡ nửa thước đánh cho con quỷ kia bay văng ra ngoài xa mười mấy mét.

Du Thanh Vi thúc giục nói: "Chạy, chạy mau, chúng nó đều tới đây rồi."

Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy tay chân mềm yếu, trọng lượng của Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ giống như hai tòa núi vậy.

Lộ Vô Quy hối hận chết mất, nói: "Sớm biết như vậy không chuyển khí cho chị rồi." Nàng chuyển khí cho Du Thanh Vi, chính mình yếu ớt không còn sức lực, Du Thanh Vi vẫn không nhúc nhích để nàng cõng lấy, thua thiệt lớn rồi.

Quạt giấy trong tay Du Thanh Vi vung về bốn phía, ánh sáng vàng bắn ra từ quạt giấy càng ngày càng nhỏ, cô gấp giọng thúc giục: "Chạy mau! Nhanh lên chút! Ư!" Cô bị Lộ Vô Quy ôm, trước người Lộ Vô Quy còn đeo ba cái túi, trong túi có la bàn, trấn đàn mộc, bát quái kính vân vân thật nhiều pháp khí, đập vào Du Thanh Vi đau đến mức cau mày hít hà không ngừng. Cô thở phì phò hồi đáp: "Nếu như em không chuyển cho tôi khẩu khí đó, ngay cả vung quạt tôi cũng không làm được."

Lộ Vô Quy nhìn thấy quỷ bay đến càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có đại quỷ tới đây rồi. Nếu bình thường, quỷ nhiếp thanh gì đó một cước có thể đạp bay, lúc này một con đến đây cũng có thể lấy mạng của nàng. Khẩn trương cất bước chạy vội về phía trước.

Nhưng mà cõng Tả Tiểu Thứ cùng ôm Du Thanh Vi thật là nặng.

Còn càng ngày càng nặng!

Lộ Vô Quy chưa chạy bao xa liền mệt mỏi thở gấp không ngừng! Tay yếu chân mềm chỉ chốc nữa là sắp ôm không nổi và chạy không nổi rồi.

Một tay của Du Thanh Vi nắm lấy bả vai Tả Tiểu Thứ, không để Tả Tiểu Thứ bị quán tính chạy nhanh mà té ngửa ra sau, một tay còn phải vung quạt giấy đi đối phó những con quỷ đuổi theo. Cô rất muốn đi xuống tự mình chạy, nhưng vào lúc này cô đã kiệt sức, nếu như cô bị thả xuống, tuyệt đối sẽ té trên đất. Những con quỷ đó ngay ở sau lưng, nhiều khi cũng đã nhào tới trên người Tả Tiểu Thứ, bị cô dùng cây quạt đánh bay. Cô bây giờ ngay cả sức lực kích phát bùa chú cây quạt cũng không có, toàn bộ nhờ vào bùa khắc trên mặt quạt cùng vật chất của bản thân đang đuổi tà ma. Cô nghe thấy Lộ Vô Quy thở gấp giống như xé gió, kêu lên: "Tiểu muộn ngốc, em thả tôi xuống mang theo Tiểu Thứ chạy đi, không thể ba người chúng ta đều chết ở nơi này."

Lộ Vô Quy mở miệng chỉ dùng để thở, căn bản nói không ra lời, trong lòng nàng đáp lại: "Căn nhà lớn của tôi!" Nghĩ đến căn nhà lớn, tinh thần thoáng cái sục sôi, tốc độ lại mau hơn chút.

Nhưng luồng sức lực đó cũng không thể cho nàng chèo chống quá lâu, tốc độ rất nhanh lại chậm lại, những con quỷ kia đã đi đến trước mặt của các nàng, bao vây các nàng.

Du Thanh Vi không nghĩ tới lúc này Lộ Vô Quy còn không vứt bỏ cô. Cô trầm giọng nói một tiếng: "Đứa ngốc."

Lộ Vô Quy tức giận đến mức la lên trong lòng: "Chị lại có thể mắng tôi là đứa ngốc!" Nàng thở hổn hển mà trả lời: "Chị... chị... chị... mới... ngốc..." Đáp lại một câu như vậy suýt chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ của nàng, tức giận tới mức nàng thật muốn đem Du Thanh Vi đập tới quỷ phía trước thôi!

Cũng không đợi nàng ném Du Thanh Vi đi, Du Thanh Vi lại duỗi tay vào trong túi trước ngực nàng, lấy ra bùa lôi Thiên Cương thần.

Lộ Vô Quy gấp đến độ con mắt trợn tròn, nhãn cầu cũng sắp lồi ra, nàng muốn hét to: "Đừng dùng bùa lôi của tôi! Tám mươi vạn của tôi!" Nhưng lúc này nàng mệt mỏi thở cũng không kịp, căn bản kêu không ra tiếng. Trơ mắt nhìn Du Thanh Vi ở trong lòng nàng rút ra bùa lôi của nàng đập tới phía đám âm linh quỷ quái nhào tới sau lưng tựa như bão cát diễn trong TV.

Nổ vang như sấm rền kèm theo tia sáng chói mắt phá vỡ tối tăm.

Sức mạnh lôi điện xé tan những âm linh quỷ quái đang hội tụ thành hình qua việc tập trung âm khí trước mắt.

Cũng may, nàng trông thấy phía trước từng tia dương khí từ trên trời giáng xuống.

Đến giếng Hoàng Tuyền rồi.

Nàng liền một mạch, bất chấp mà vọt tới.

Rất nhanh, nàng liền vọt tới phía dưới giếng Hoàng Tuyền, ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên thấp thoáng có ánh sáng nhạt lờ mờ, đó là ánh sáng nhạt dương khí tản mát ra.

Thế nhưng, miệng giếng đó cách vị trí hiện tại của nàng cao mười mấy mét.

Quá đáng nhất chính là, thành giếng lại xây từ rễ cây hòe và chi chít quỷ. Đây quả thực là cây quỷ phiên bản thu nhỏ! Những con quỷ trên rễ cây hòe vào lúc nàng vọt tới dưới đáy giếng, toàn bộ nhào đến phía các nàng.