Du Kính Diệu nhíu mày hơi suy tư, nói: "Cha làm cho con một búp bê thế thân đặt ở chỗ cha, bảo vệ con bảy ngày vô sự. Chờ qua bảy ngày, Giáng Đầu thuật sẽ bị phá. Đây không phải là chuyện lớn gì nên đừng nói cho ông con, tuổi tác của ông con cao rồi bớt làm cho ông nhọc lòng."
Du Thanh Vi biết là cha cô không muốn để ông nội đau lòng, gật đầu đáp lại. Cô nhớ đến chuyện Đại Bạch hút tinh khí của Lộ Vô Quy, hỏi: "Cha, cha có biết quan hệ giữa tiểu muộn ngốc cùng Đại Bạch... cái con giao long kia không?"
Du Kính Diệu nói: "Phần lớn linh vật thiên địa đều sẽ có dị thú bảo vệ."
Du Thanh Vi "Ể?" một tiếng, nghe không hiểu.
Du Kính Diệu nói: "Con giao đó chính là dị thú bảo vệ linh vật thiên địa, tạo hóa hóa rồng của nó chính là đến từ đây. Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định*."
(*Nghĩa là: Một miếng ăn, miếng uống, chẳng gì là không định sẵn.)
Du Thanh Vi ngắm nghía chiếc quạt trong tay, cô suy nghĩ một hồi, nghĩ không rõ. Cô hỏi: "Tiểu muộn ngốc rốt cuộc là lai lịch gì?"
Du Kính Diệu hơi trầm ngâm, nói: "Nếu như con có thời gian thì tự mình đến thôn Liễu Bình xem thử phong thủy thì mọi thứ đều hiểu rõ." Hắn tạm ngừng, nói tiếp: "Chuyện bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đó." Nói xong, từ trong chồng sách cổ tìm ra một quyển sách đưa cho Du Thanh Vi, nói: "Có thời gian thì đọc quyển 'Quan Sơn Vọng Khí Quyết' này."
Du Thanh Vi nhận lấy sách lật qua lật lại, gấp lại sách. Cô không yên tâm hỏi: "Đại Bạch sẽ không hại tiểu muộn ngốc chứ?"
Du Kính Diệu khe khẽ lắc đầu.
Du Thanh Vi trở lại phòng khách, cô ngồi ở trên sô pha nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh, hỏi: "Trang Hiểu Sanh, tết cô có về nhà không?" . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRUMtruy en.C OM ==
Trang Hiểu Sanh nói: "Lúc tôi nghỉ đông mới vừa về, tết không về nữa."
Du Thanh Vi nói: "Về đi, tôi chi trả vé máy bay khứ hồi cho cô."
Trang Hiểu Sanh nghi ngờ hỏi: "Tốt như vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Đương nhiên, đãi ngộ phúc lợi chỗ tôi đủ tốt."
Trang Hiểu Sanh hơi do dự, nói: "Không được, tết về thì cũng không có tiền tặng lì xì."
Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Mình cũng không thể nói là tôi muốn đi thôn Liễu Bình xem thử phong thủy, lại sợ đi một mình nên muốn kéo theo tiểu muộn ngốc đi cùng." Cô "Khụ" một tiếng, nói: "Thế, tôi định qua hết tết liền đi thôn Liễu Bình, phải mang theo tiểu muộn ngốc đi cùng, xem như là làm ngoại vụ. Tôi muốn có cô đi cùng, đó là quê nhà cô, cô quen thuộc."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Lại là đi âm?" Chị suy nghĩ một chút, nói: "Hình như tôi từng nghe Nhị Nha nói là chiếc giếng trong sân nhà em ấy niêm phong rồi."
Du Thanh Vi nói: "Chiếc giếng đó đã được niêm phong, cho dù không niêm phong cũng không dám xuống. Chỉ là tôi đi xem thử phong thuỷ, tìm hiểu một chuyện xảy ra vào mấy chục năm trước. Thế nào? Sắp tết rồi, nếu như cô đồng ý, bây giờ tôi liền đặt vé máy bay cho cô." Cô tạm dừng một lúc, thản nhiên nói rằng: "Trang Hiểu Sanh, năm nay thưởng cuối năm còn chưa phát, đánh giá hiệu suất của cô hình như chưa có phê."
Trang Hiểu Sanh nói: "Không nhọc Du tổng phiền lòng, bảng đánh giá của tôi đã giao cho chỗ Tả tổng. Lão gia ngài an tâm dưỡng thương, Tả tổng nói để tôi tiếp quản vị trí của ngài, hôm nay đã chính thức ra thông báo rồi, buổi tối tôi mời khách ăn cơm, hi vọng Du tổng nể nang mặt mũi."
Du Thanh Vi hơi kinh ngạc, cô không ngờ rằng mình nghỉ dưỡng thương, mẹ của cô thậm chí ngay cả một tiếng cũng không nói liền để Trang Hiểu Sanh thay vị trí của cô. Cô nghiến răng nghiến lợi mà phun ra hai chữ: "Địa chỉ!" Cô nghe Trang Hiểu Sanh báo địa chỉ quán cơm xong, gửi cái tin nhắn cho mẹ cô: "Mẹ cho Trang Hiểu Sanh thăng chức thế chỗ con vậy mà không nói cho con."
Tả Nhàn rất mau nhắn lại cho cô: "Con cũng có thể cân nhắc thăng chức." Dọa Du Thanh Vi suýt chút nữa rớt điện thoại xuống đất.
Cô đã lên tới phó chủ tịch, thăng lên nữa thì phải tiếp quản chức của Tả phu nhân. Du Thanh Vi nhắn lại cho Tả phu nhân hai chữ: "Quên đi." Phiền muộn mà nghĩ: "Mình còn phải đi chọn quà chúc mừng Trang Hiểu Sanh thăng chức."
Du Thanh Vi uể oải bò dậy từ trên ghế sô pha, đi chọn quà thăng chức cho Trang Hiểu Sanh trước, rồi tiện đường đến bệnh viện thăm một loạt người bệnh, đến lúc ăn cơm thì chạy tới quán cơm, cô – một cấp trên cũ bị cấp dưới lấy mất chỗ chạy đi tặng quà cho cấp dưới cũ, nghĩ lại đều nhồi máu cơ tim.
Khi cô đến quán cơm, phát hiện cấp trung, cấp cao của công ty đều đến, toàn bộ đều là người quen.
Cơm nước xong, lúc tan cuộc, Trang Hiểu Sanh nói với Du Thanh Vi là bận việc, tết thật sự không về được, có điều sẽ tìm kỹ người dẫn đường cho họ, bảo đảm tận tâm tận lực, chu đáo thỏa đáng.
Du Thanh Vi hỏi: "Ai?"
Trang Hiểu Sanh đáp lại hai chữ: "Cha tôi."
Du Thanh Vi cạn lời.
Mấy ngày kế tiếp, Du Thanh Vi đều đến ngủ cùng Lộ Vô Quy.
Cả đêm cô không ngủ mà nhìn chằm chằm, thậm chí giả bộ ngủ, cũng không lại thấy Đại Bạch hút tinh khí của Lộ Vô Quy nữa.
Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là chuyện ngẫu nhiên?" Tiểu muộn ngốc tuy rằng ngốc, thế nhưng tính cảnh giác mạnh hơn cô nhiều lắm, nếu như Đại Bạch thật sự có gì không thích hợp, tiểu muộn ngốc không thể nào không biết.
Chẳng mấy chốc là đến hai mươi tám tháng chạp, công ty nghỉ sớm một ngày.
Ngày mai Trang Hiểu Sanh không cần đi làm, Du Thanh Vi cảm thấy không thể tiếp tục cả đêm nhìn chằm chằm Đại Bạch đến ngày hôm sau ngủ thẳng tới buổi trưa mới rời giường, Du Thanh Vũ cũng không xuất hiện nữa, cô liền yên lòng đi về nhà ông. Cô mới vừa lên xe, liền nhận được điện thoại của Tần Tam, hỏi cô có tiện dẫn theo Tiểu Lộ đại sư đến cục cảnh sát một chuyến không, nói là hai chị em Quách Lỵ tử vong một cách bất thường.
Du Thanh Vi hỏi: "Bất thường thế nào?"
Tần Tam nói: "Nghe người ở trại tạm giam nói là bắt đầu từ mấy ngày trước, hai chị em họ càng ngày càng gầy, ban đầu cho rằng hai chị em này là bởi vì không quen với cuộc sống ở trại tạm giam và bị đả kích vì người nhà mất nên mới vậy. Không tới ba, bốn ngày, hai người họ gầy gò đến mức chẳng ra hình người, đưa đi bệnh viện kiểm tra, không tra ra vấn đề gì, lại đưa về trại tạm giam. Sáng sớm hôm nay phát hiện hai chị em đó đều chết hết, pháp y đã kiểm tra, xác định thời gian tử vong là khoảng từ 11h30 đến rạng sáng 1h, nguyên nhân tử vong là vì mất nước... Nói như thế nào đây? Chính là mất nước thành xác khô, toàn thân không còn một chút nước."
Du Thanh Vi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tần Tam không nghe thấy Du Thanh Vi đáp lại, gọi một tiếng: "Thanh Vi?"
Du Thanh Vi thở dài, nói: "Du Thanh Vũ. Đó là mẹ ruột và cậu ruột của nó!"
Tần Tam hỏi: "Ý cháu là Du Thanh Vũ làm ra?"
Du Thanh Vi nói: "Là Giáng Đầu thuật của Đông Nam Á." Cô nói với Tần Tam về chuyện Du Thanh Vũ đến tìm cô cùng với chuyện liên quan đến "Dịch Quỷ Thế Mệnh thuật", nói xong liền buông điện thoại xuống.
Du Thanh Vũ muốn sống tiếp ắt phải ăn người thân càng nhiều càng tốt, mỗi lần hại một người năng lực của hắn sẽ mạnh hơn mấy phần. Hiện nay cô không thể xác định chính là giáng đầu sư kia là ở bản địa hay là ở chỗ khác làm phép điều khiển từ xa. Nếu như là ở bản địa còn dễ bàn, nếu như là ở chỗ vô cùng xa làm phép điều khiển, như vậy, bản lãnh này khá là lợi hại. Cô suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho Tần Tam, nhờ hắn tra thử tình hình và hướng đi xuất nhập cảnh của chú hai cô và Du Thanh Vũ.
Lúc Du Thanh Vi đến cửa nhà ông cô, Tần Tam gọi điện đến, nói cho cô biết, ghi chép xuất nhập cảnh cho thấy Du Kính Minh mang theo Du Thanh Vũ đến Thái Lan vào tám ngày trước, vừa nãy hắn gọi điện thoại cho Du Kính Minh, điện thoại của Du Kính Minh tắt máy.
Du Thanh Vi suy nghĩ một lát, nói: "Chú Tam, việc này có thể sau tết hẵng nói với ông được không?"
Tần Tam đồng ý.
Du Thanh Vi nói: "Cháu cảm ơn." Cúp điện thoại.
Du Thanh Vi thật không biết nói cái gì cho phải. Đại Bạch không có muốn lấy mạng của bất cứ người nhà nào của cô, trái lại là Quách Lỵ cùng Du Thanh Vũ hại hết người này đến người khác. Cô thở dài, quăng chuyện phiền lòng ra sau đầu, lái xe tiến vào sân. Nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, cô vẫn gửi cái tin nhắn cho Lộ Vô Quy nói ra chuyện này, lại gọi điện thoại bảo Lộ Vô Quy xem tin nhắn, sau đó nhận được tin trả lời của Lộ Vô Quy: "Biết rồi." Qua một lát, Lộ Vô Quy lại nhắn: "Nếu như em lại nhìn thấy Du Thanh Vũ, để Đại Bạch đi cắn chết hắn, không cho hắn chạy."
Du Thanh Vi đáp lại: "Phỏng chừng em không gặp được. Sợ không may xảy ra, nhắc nhở em một chút mà thôi." Cô không dám nói với ông cô, nhưng cô nhìn ra được cha cô có bản lĩnh cùng kiến thức thật sự, về đến nhà liền nói chuyện này cho cha. Cha cô nghe xong, lại tìm ra hai cái mai rùa, dùng mai rùa bói một quẻ, sau đó nói với cô: "Đoán chừng ông con đã biết chuyện này."
Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi: "Sao có thể?" Nghe giọng điệu này của cha cô, cô cảm thấy khả năng chú hai xảy ra chuyện rồi.
Du Kính Diệu nói: "Chú hai con đã không còn." Hắn nặng nề mà thở dài, nói: "Du Thanh Vũ đã thành họa, phải mau chóng diệt trừ."
Du Thanh Vi đau đầu xoa trán, nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi đối phương tìm tới cửa."
Du Kính Diệu nói: "Việc này giao cho cha xử lý, con an tâm ăn tết."
Du Thanh Vi hỏi: "Có thể an tâm sao?"
Du Kính Diệu nói: "Mọi thứ đã có cha."
Du Thanh Vi đột nhiên cay mũi. Tuy rằng cha cô thoạt nhìn trẻ hơn cô, nhưng mấy câu nói đơn giản lại làm cho cô có một loại cảm giác cha vì mẹ con các cô mà chống đỡ mưa gió. Cô nhịn xuống cảm xúc trong lòng, nói: "Dạ." Đứng lên, quơ quơ quạt giấy trong tay, xoay người đi ra ngoài. Cô suy nghĩ một chút, lại xót xa trong lòng mà cười cợt. Lúc đi lên cầu thang được một nửa, chợt nhớ tới một chuyện, cô nằm nhoài trên lan can, gọi: "Cha, đêm giao thừa đi lên ăn bữa cơm đoàn viên đi, con nói với tiểu muộn ngốc bảo em ấy trông chừng bạn nối khố của em ấy." Cô không đợi Du Kính Diệu từ chối, nói tiếp: "Hiếm khi người một nhà sum vầy."
Du Kính Diệu chưa kịp nói ra khỏi miệng, nuốt trở lại, nói: "Được."
Du Thanh Vi "Dạ" một tiếng, nói: "Con đi nói cho mẹ với ông." Cô lại gửi cái tin nhắn cho Lộ Vô Quy, nhờ Lộ Vô Quy nói hộ với Đại Bạch để cả nhà bọn cô an tâm ăn bữa cơm tất niên.
Qua khoảng mười mấy phút, Lộ Vô Quy nhắn lại: "Ban đầu Đại Bạch không đồng ý, sau đó em mua chuộc nó bằng một bát cơm cúng. Chị dặn Tiểu Đường đưa hai bát cơm cúng sang đây." Sau một phút, lại gửi đến một tin nhắn: "Bí mật thôi, đừng để chị Hiểu Sanh biết."
Du Thanh Vi đáp lại nàng một câu: "Được, chờ lát nữa tôi về, các em qua nhà tôi ăn." Cô đến nhà bếp tìm Tả Nhàn đang giúp dì Tiền làm bữa cơm tất niên, ôm vai Tả Nhàn, nói: "Mẹ, ban nãy con bảo tiểu muộn ngốc nói giúp với Đại Bạch rồi, đồng ý để cho người một nhà chúng ta an tâm ăn cơm tất niên. Cha cũng đồng ý đến rồi. Chút nữa con đưa cơm cúng qua cho tiểu muộn ngốc và Đại Bạch."
Tả Nhàn ngây ra một lúc, ngay sau đó liền vui mừng khôn xiết la lên: "Thật sự?"
Du Thanh Vi nói: "Xem mẹ nói kìa, con đã lừa gạt mẹ khi nào chưa?" Cô lại đi gọi dì Tiền: "Dì Tiền, mau mau, hai bát cơm tẻ nửa chín nửa sống, hai con gà trống lớn bảy năm. Có gà không, nếu như không có, cháu liền bảo trại nuôi gà mang qua vài con."
Dì Tiền vội nói: "Có có có, trong lồng gà sau vườn nuôi vài con, luôn chuẩn bị cho Lộ tiểu thư."
Du Thanh Vi đáp một tiếng: "Được, có là tốt rồi." Cô suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Mẹ, dì Tiền, chuẩn bị thêm vài món thức ăn, lát nữa con tiện thể đưa qua cho tiểu muộn ngốc và Trang Hiểu Sanh. Hai người đó đều không biết nấu nướng, dịp tết nhà hàng đều không mở cửa, cuối năm ăn không khí nhiều không tốt."
Hơn năm giờ chiều, Du Thanh Vi xách theo hai cái hộp đựng thức ăn một lớn một nhỏ đến cửa nhà Trang Hiểu Sanh, sau khi cô gõ mở cửa, đưa hộp cơm lớn cho Trang Hiểu Sanh, nói: "Tôi có chút chuyện tìm tiểu muộn ngốc." Cô nói xong thì nhìn thấy Lộ Vô Quy đầy mặt vui mừng đi ra từ trong phòng ngủ. Du Thanh Vi liếc nhìn cái cổ của Lộ Vô Quy, thấy ngọc bội bị nhét vào trong quần áo, không thấy Đại Bạch, lại nhìn vào trên cổ tay của Lộ Vô Quy, cổ tay cũng bị ống tay áo che lấp. Cô nói với Lộ Vô Quy: "Qua nhà tôi."
Lộ Vô Quy nói với Trang Hiểu Sanh: "Chị Hiểu Sanh, em qua nhà Du Thanh Vi."
Trang Hiểu Sanh quét mắt nhìn hai người, nói: "Thần thần bí bí, đi đi."
Du Thanh Vi bê ra cơm cúng từ trong hộp cơm, lại đi đến bên bàn thờ cung phụng Tam Thanh lấy ra vài nén hương trong hộp, sau khi nhen lửa thì đi đến phía bàn ăn bày cơm, nói: "May mà căn nhà này của tôi lúc sửa chữa liền bố trí Phong Thủy trận, còn cúng Tam Thanh tổ sư gia, bằng không lần trước Du Thanh Vũ qua đây có lẽ tôi đã bị trúng chiêu rồi. Quách Lỵ, em trai của bà ta và chú hai tôi đều mất rồi." Cô nói với Lộ Vô Quy: "Vì thế bình thường thắp hương nhiều mới có lợi." Trước tiên nắm nhang niệm quyết, sau đó kính bái, rồi cắm nhang vào trên cơm tưới máu gà trống bảy năm.
Lộ Vô Quy nói: "Ông nói em là trời sinh đất nuôi, chỉ bái thiên địa." Nàng ngồi xếp bằng trên ghế, nhắm mắt lại hút sạch nhang, sau đó miệng lớn và cơm.
Du Thanh Vi ngồi ở bên cạnh nàng nhìn Lộ Vô Quy ăn cơm cúng.
Bên cạnh còn bày một bát cơm cúng, mặt trên ba làn khói xanh đang bay lên lượn lờ, nhang cháy thật chậm, là đang cháy với tốc độ bình thường, Đại Bạch cũng chưa hề ra ngoài ăn.
Du Thanh Vi thấy hơi kỳ quái: Sao Đại Bạch không ra ăn?
Rất nhanh, Lộ Vô Quy liền ăn xong một bát cơm. Nàng vén lên ống tay áo, hỏi: "Đại Bạch, ngươi không ăn sao?"
Đại Bạch trên cổ tay cúi đầu sang bên khác, cũng không ngẩng đầu một cái.
Du Thanh Vi tinh mắt nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của Đại Bạch còn lóe lên, dường như là lườm một cái. Hình như cô đã hiểu rõ cái gì.
Lộ Vô Quy nói: "Được rồi, ngươi không ăn, ta giúp ngươi ăn."
Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Quả nhiên." Cô hỏi: "Bữa cơm tất niên nhà tôi sẽ không có biến chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Đại Bạch đồng ý rồi."
Du Thanh Vi hiểu. Đây là Lộ Vô Quy muốn ăn cơm cúng, buộc Đại Bạch đồng ý. Cô sững sờ nhìn Lộ Vô Quy, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Lộ Vô Quy ăn hai bát cơm cúng lớn vào bụng, thỏa mãn mà ôm cái bụng no đến mức tròn vo, nói: "Đại Bạch, tối hôm nay cho ngươi mút một giọt máu."
Đại Bạch lập tức ngẩng đầu lên vụt một cái, vui mừng từ trên cổ tay của nàng bay ra ngoài, vòng quanh Lộ Vô Quy một vòng.
Lộ Vô Quy duỗi ra ngón út, bấm lấy đầu ngón tay một khoảng bé tí tẹo, nói: "Chỉ có thể mút một tí ti tinh huyết như vậy."
Du Thanh Vi đỡ trán, thầm nghĩ: "Đây là tôi uổng công trông coi em một tuần đêm!" Cô thu lại bát, nói: "Được rồi, ăn xong rồi về sớm một chút."
Lộ Vô Quy nói: "Chưa được." Lại chạy đến nhà vệ sinh dùng nước súc miệng của Du Thanh Vi làm sạch miệng, còn hà hơi vào lòng bàn tay ngửi thử, xác định không có mùi máu tanh, rồi mới quay sang nói với Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, em về đây." Vui vẻ lạch bà lạch bạch về nhà, ngay cả Đại Bạch đang vui sướng lăn lộn giữa không trung tại phòng khách cũng quên béng mất.
Du Thanh Vi nghe thấy tiếng đóng cửa là biết Lộ Vô Quy đi rồi, cô rửa bát xong đi ra, liền nhìn thấy Đại Bạch treo lơ lửng ở giữa không trung ngây ngốc mà nhìn cô, lại nhìn ra cửa, rồi lại nhìn cô. Cô nghẹn một hồi lâu, mới rặn ra câu: "Ta đưa ngươi về."