[Đam Mỹ] Tướng Quân

Chương 2




Editor: juuulis5813

Dương Tiêu Vân đương trị xong trở lại thị vệ sở, cẩn thận đem điểm tâm đem ra.

Cùng lúc ấy, Mục Nhiên thấy được liền nói, "Nha, không phải mấy khối điểm tâm sao, ta còn tưởng là vàng bạc châu báu kia.".

Dương Tiêu Vân không đáp lại lời châm chọc mỉa mai, chỉ nỏi, "Ăn một khối đi, thứ này chính là rất hiếm khi có cơ hội ăn.".

Mục Nhiên tuy rằng tính tình cao ngạo, nhưng được mời ăn điểm tâm vẫn là có chút động lòng, liền cầm lấy một khối ăn, trong miệng còn nói thầm, "Cũng không phải ăn rất ngon sao...".

Ngày hôm sau, Thất hoàng tử tự mình bưng một mâm bốn khối điểm tâm tới thị vệ sở, cho Mục Nhiên nói là cảm ơn hắn cứu mình.

Mục Nhiên khinh phiêu phiêu nói một câu, "Đây là làm thị vệ bổn trách, không có gì hảo tạ.".

Thất hoàng tử chỉ cười cười, lại lần nữa nói cảm tạ liền đi.

Mục Nhiên thấy Thất hoàng tử đi rồi, cầm lấy một khối điểm tâm ăn, xong rồi liền nói, "Này, Thất hoàng tử thật đúng là ngốc hề hề. Còn ba khối ngươi có thể ăn một khối nha, hai khối còn lại ta để lại cho huynh đệ đi.".

Dương Tiêu Vân chướng mắt tính cách của Mục Nhiên, vốn định từ chối, đảo mắt vẫn là cầm lấy một khối ăn. Vừa ăn còn vừa nghĩ, thứ này chắc chắn là Hiền Quý Phi đưa cho Thất hoàng tử, kết quả hắn đưa cho Mục Nhiên, dám khẳng định hôm nay chính hắn còn chưa ăn.

Lại nghĩ đến người kia bên cạnh Thất hoàng tử bĩu môi, không khỏi cười cười.

Sau đó, ước chừng do Mục Nhiên đã cứu Thất hoàng tử mà cứ cách mấy ngày hắn lại đưa điểm tâm cho Mục Nhiên.

Mục Nhiên ra vẻ mỗi lần nhận đều là đương nhiên, đôi khi làm trò trước mặt Thất hoàng tử nói không thể ăn, sau này đừng đưa tới. Thất hoàng tử cũng chỉ cúi đầu nói nga, lại chầm chậm rời đi.

Có một lần, Dương Tiêu Vân thấy Thất hoàng tử lại tới chỗ Mục Nhiên đưa điểm tâm, không muốn nghe Mục Nhiên nói nhiều hắn liền đứng dậy đi khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa liền thấy Trình Viên rất xa ở cổng lớn thị vệ phủ, cũng không tiến vào.

Dương Tiêu Vân đi tới hỏi, "Ngươi như thế nào ở chỗ này, chủ tử ngươi ở bên trong xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"

Vốn dĩ chỉ là nói đến dọa hắn, nào biết Trình Viên vừa nghe giống như gió, liền hướng trong chạy tới.

Dương Tiêu Vân cười cười, cảm thấy chính mình thật đúng là có ý xấu.

Có một lần, đương trị huynh đệ được một khối ngọc xinh đẹp, nói là một vị Quý Phi nương nương thưởng.

Dương Tiêu Vân không nói gì. Bất quá thời điểm quay đầu đi thấy Mục Nhiên nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay huynh đệ trên tay kia, có chút khinh thường.

Buổi trưa, Thất hoàng tử lại tới đưa điểm tâm cho Mục Nhiên, Trình Viên đứng ở cổng lớn, bất quá vẫn là ở ngoài không chịu tiến vào.

Mục Nhiên thấy Thất hoàng tử bưng điểm tâm tới, tuỳ ý cho Dương Tiêu Vân đằng sau một khối oán giận, "Như thế nào mỗi lần đều là điểm tâm.".

Thất hoàng tử mặt có chút hồng, nhỏ giọng nói, "Ta chỉ có cái này, cái này, cái này ăn ngon nhất." Mục Nhiên nghiêng người nhìn Thất hoàng tử liếc mắt một cái, đầy mặt coi thường, "Đường đường hoàng tử, có chút đồ như vậy mà cũng...".

Dương Tiêu Vân nghe không nổi, đứng dậy đi ngoài cửa, thấy Trình Viên cắn môi, vẻ mặt phẫn hận.

Dương Tiêu Vân đem Trình Viên đứng vào một góc, hỏi, "Ngươi cắn miệng làm cái gì, đừng có cắn tới mức bị thương đấy, chủ tử ngươi tới Thái Y Viện lại bị khinh bỉ.".

Trình Viên thực ra không cắn miệng, chỉ là giọng căm hận nói, "Tên Mục Nhiên kia tính làm gì, điện hạ có đồ ăn ngon liền đưa hắn, hắn còn ngại này ngại kia.".

Dương Tiêu Vân nghe cũng có chút nề hà, đó là tính cách của Thất điện hạ, còn có thể làm gì?

Bất quá, Dương Tiêu Vân hỏi Trình Viên có nguyện ý tập võ không, như vậy có thể bảo vệ điện hạ.

Trình Viên quả thật sảng khoái đáp ứng.

Sau đó lại nghe nói Thất hoàng tử không biết có được một khối ngọc từ nơi nào, cầm đi đưa Mục Nhiên. Chỉ là không bằng được vị huynh đệ kia, Mục Nhiên đối Thất hoàng tử oán trách nửa ngày.

Trình Viên nghĩ Dương Tiêu Vân là người tốt, cái gì cũng nói cho hắn, thời điểm nói rất là kích động, giương nanh múa vuốt.

Dương Tiêu Vân nhìn Trình Viên, cảm thấy người này thật đúng là giống chỉ miêu.

Cứ như vậy qua hai năm.

Thất hoàng tử vẫn là có cái gì đồ tốt liền đưa cho Mục Nhiên, Mục Nhiên đối Thất hoàng tử tính tình càng ngày càng không tốt, không phải ghét bỏ đây là ghét bỏ kia. Thất hoàng tử đưa đồ vật của hắn, phần lớn là ăn, phàm là những thứ khác thì đều đem tặng người.

Đáng tiếc, những cái đó không phải ăn ngoạn ý nhi, Thất hoàng tử một năm cũng bất quá có một hai cái.

Trình Viên vẫn là ở Dương Tiêu Vân mỗi ngày đương trị xong sau lại tập võ, mà Dương Tiêu Vân cũng ưu ái cho hắn xem một ít binh thư.

Mục Nhiên luôn là cười nhạo, "Một cái hạ nhân ngốc nghếch có thể xem hiểu cái gì?"

Dương Tiêu Vân không đáp lại, hắn tự biết mình nên làm thế nào mới phải.

Đương kim Thánh Thượng sau khi hoàng hậu chết bệnh vẫn luôn không có lập hậu, cũng không lập Thái Tử, hậu cung và các hoàng tử vì hai cái vị trí kia đấu nhau đến muốn sống muốn chết. Chỉ có một mình Thất hoàng tử cái gì cũng mặc kệ, giống như hắn cùng toàn bộ sự tình không hề liên quan.

Sau, một vị phi tử phạm phải cơ sự, vào đúng nơi Dương Tiêu Vân và Mục Nhiên đương trị, Thánh Thượng giận chó đánh mèo, đánh hai bọn họ mỗi người hai mười đình trượng, đánh đến toàn bộ phía sau lưng đều là vết côn.

Thất hoàng tử đi Thái Y Viện muốn thoa một chút thuốc mỡ ngoài da, thấy thế không ngừng khóc lóc, lại cấp đồ cho Mục Nhiên, thuận tay cho Dương Tiêu Vân thượng dược.

Dương Tiêu Vân đối với Thất hoàng tử nói cảm ơn, Mục Nhiên quay đầu liếc Dương Tiêu Vân một cái.

Chờ đến Thất hoàng tử đi rồi, Mục Nhiên mới mở miệng, "Ngươi xem, hắn chỉ nhìn người khác bị đánh cũng khóc, thật không có tiền đồ."

Dương Tiêu Vân trầm mặc không nói lời nào.

Thánh Thượng thân thể càng ngày càng không tốt, nhưng vẫn như cũ vẫn là không lập Thái Tử, các đại thần luôn là thượng thư, tối ngày trong hoàng cung nghị luận sôi nổi. Có người đoán là Tam hoàng tử, người đoán Tứ hoàng tử.

Một ngày nào đó, mặt trời ngả về phía tây, thời điểm Dương Tiêu Vân ở Ngự Thư Phòng đương trị, đột nhiên phát hiện Thất hoàng tử lặng lẽ đi vào Ngự Thư Phòng.

Chờ đến thời điểm Thất hoàng tử đi ra, Dương Tiêu Vân phát hiện bên cạnh Hoàng Thượng, một công công nhìn Thất hoàng tử ánh mắt kì lạ, có chút cung kính.

Chẳng lẽ Thái Tử sẽ là hắn? Dương Tiêu Vân không dám tưởng tượng, nhưng Thất hoàng tử bên người không có thế lực, lại có thể nào đứng vững ở triều đình.

Chẳng mấy chốc rồi tới ngày hôm sau, kết quả hoàng đế ở đại điện thượng phong Tứ hoàng tử tề hi vì Thái Tử, mẫu thân Tứ hoàng tử Hiền Quý Phi làm hoàng hậu. Từ đây Thái Tử cùng hoàng hậu giải quyết việc.

Dương Tiêu Vân hiểu ra đôi chút, chắc là Thất hoàng tử làm người thành thật, tròn bổn phận, lại không kết đảng tư doanh, hoàng đế là lặng lẽ chiếu cố hắn.

Tứ hoàng tử tề hi đương Thái Tử, Dương Tiêu Vân cùng Mục Nhiên đều cao hứng, bởi vì bọn họ là Tứ hoàng tử đảng.

Một năm sau, Dương Tiêu Vân cùng Mục Nhiên đều bị Thái Tử phái hướng biên cương ngăn địch, Thái Tử bắt đầu gióng trống khua chiêng bồi dưỡng thế lực.

Trình Viên lúc này ba năm tập luyện khắc khổ, Dương Tiêu Vân trước khi rời đi nhận ra mình cũng không còn gì để dạy hắn, đành dặn dò hắn ở trong cung phải cẩn thận. Hiện giờ thái tử đã định, nói vậy người nhắm đến Thất hoàng tử cũng không ít.

Trình Viên gật đầu nói, "Ta ở trong cung sẽ cho ngươi viết thư, ngươi không cần trở về, bất quá cũng không vào được cung.".

Dương Tiêu Vân vỗ vỗ đầu hắn, nghĩ thầm tiểu miêu trước lúc trước đã bắt đầu trưởng thành, hắn đi ra ngoài lúc này đây, không biết thời điểm trở về bộ dạng Trình Viên còn thế nào nữa.

Thời điểm đi ra ngoài, quan hệ hai người họ tốt tới nỗi đưa tiễn tận cổng thành.

Dương Tiêu Vân ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại thấy cửa thành biên có hai người đứng. Một bên là Thất hoàng tử, được Mục Nhiên đưa tới. Bên còn lại là Trình Viên, chắc là bồi Thất hoàng tử.

Ước chừng là thuận tiện đưa mình đi, Dương Tiêu Vân có chút cao hứng nghĩ.

Mục Nhiên cưỡi ngựa không khỏi hướng tới bên cửa thành xem.

Dương Tiêu Vân biết, Mục Nhiên là càng ngày càng khinh thường Thất hoàng tử. Tứ Thái Tử chi vị nhất định, hắn cùng Mục Nhiên chính đại quang minh thành Thái Tử thân vệ. Những thứ Thất hoàng tử đưa tới quả thực không thể so với Tứ Thái Tử.

Chuyến này chính là đi ba năm.

Biên cương nhiều đau khổ, may mà luôn có Trình Viên viết tới tin, làm Dương Tiêu Vân cảm thấy tốt hơn.

Thất hoàng tử bắt đầu viết thư tới Mục Nhiên, mấy ngày một phong, không hề gián đoạn, Mục Nhiên có đôi khi cao hứng liền mở ra nhìn xem, không thích trực tiếp ném vào chậu than, chưa từng hồi tin.

Trình Viên ở giữa vẫn là luôn oán trách nói Thất hoàng tử là có thiện ý mới viết thư cho Mục Nhiên, thư đều đi rồi chi ít cũng nên hồi âm.

Dương Tiêu Vân tự khắc là biết Trình Viên là không thích Mục Nhiên, cảm thấy trước kia Thất hoàng tử chỉ đối tốt với một mình hắn, tự dưng Mục Nhiên lại xuất hiện, mọi phúc lợi đều bị tước đoạt, chẳng những thế, Mục Nhiên còn khinh thường Thất hoàng tử.

Dương Tiêu Vân xem xong tin vẫn là hảo hảo, Mục Nhiên luôn cười hắn, hỏi cô nương nhà ai viết tin quý giá như vậy tới.

Chờ đến thời điểm hồi kinh, Dương Tiêu Vân cùng Mục Nhiên đều kiến quân công.

Mục Nhiên cùng Dương Tiêu Vân đều được phong tướng quân, ban phủ đệ.

Qua nửa năm, tiên đế ra đi, Thái Tử đăng cơ, phong các vị hoàng tử vi vương.

Thất hoàng tử bị phong làm Tĩnh Vương, bởi vì hắn thực vẫn luôn an tĩnh, mà Trình Viên cũng luôn đi theo Thất hoàng tử ra cung.

Ra khỏi cung, Trình Viên vô cùng tự do, có thời gian rảnh rỗi là đi tìm Dương Tiêu Vân hỏi những cái gì mà biên quân dật sự, đối với chiến trường tâm càng hướng tới.

Chỉ là Dương Tiêu vân cũng có nói, Trình Viên không bỏ Thất hoàng tử xuống được, tức không có khả năng đi biên quan, ít nhiều cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tĩnh Vương phủ rất nhỏ, còn không có tướng quân đại phủ.

Trình Viên luôn là hận sắt không thành thép nói Vương gia cấp tiểu nhân một tòa vương phủ, chỉ vì muốn gần Mục Nhiên một chút, thật là quỷ mê tân hồn.

Dương Tiêu Vân không nói dù chỉ một từ, mấy năm nay ở biên quan, sao có thể so với trong cung, vẫn là câu nệ đi, có chút sự tình cũng cần minh bạch. Tĩnh vương gia kia sợ là muốn thượng Mục Nhiên.

*Editor: Nếu tôi không hiểu nhầm ý thì Thất hoàng tử muốn đè Mục Nhiên áaa []~( ̄▽ ̄)~*

Bất quá lời này, Dương Tiêu Vân không nói với Trình Viên, đỡ khiến hắn lại trở về mắng Tĩnh vương.

Đương tướng quân ở kinh nhật tử rất là tiêu dao, vì chi ít không bị nhốt ở trong cung.

Cùng Dương Tiêu Vân đi biên quan lập công, vài vị tướng quân, phó tướng bắt đầu làm quen trò chuyện. Dương Tiêu Vân mỗi khi xã giao cũng chỉ có thể đi theo, bất quá là ở một bên trầm mặc uống rượu.

Trong tiệc rượu thường có người cười nói, "Mục lão đại a, Tĩnh vương gia đến bây giờ vẫn còn dính ngươi như vậy nha.".

Mục Nhiên sắc mặt biến đổi, chỉ hừ một tiếng, "Cái loại người này.".

Trong ánh mắt khinh bỉ cùng ghê tởm, ở đây xem đều đã hiểu.

Có người cười nói, Tĩnh vương gia là một ngốc tử, bị người ngu ngốc dính chặt thật đúng là xui xẻo.

Vẻ mặt Mục Nhiên càng động, người xung quanh càng cười to.

Sau lại Trình Viên nói cho Dương Tiêu Vân nói mấy ngày hôm trước Tĩnh vương gia từ tướng quân phủ sau khi trở về ở trong thư phòng, một đêm xem thư, xem ra là tâm tình không tốt, không biết Mục Nhiên lại như thế nào khi dễ hắn.

Phong vương Tĩnh vương gia có vài thứ, luôn là hướng Mục tướng quân trong phủ mà đưa. Mục Nhiên hiện giờ đã là tướng quân, cái gì tốt đều có, nào lại để mắt vài thứ nhỏ bé trong tay Tĩnh vương gia.

Ở tiệc rượu, Mục Nhiên luôn là khinh thường nói Tĩnh vương gia lại tặng hắn cái gì, hắn thật là như thế nào chướng mắt.

Có người cười nói, "Nếu mục lão đại chướng mắt liền dứt khoát đưa ta đi.".

Mục Nhiên quả thực ở ngày hôm sau sai người đưa bao đồ vật cho người nọ.

Tĩnh vương gia năm nay mãn mười tám, là tuổi nên đại hôn. Có đại thần cảm thấy Tĩnh vương gia tuy rằng không thông minh, không tiền đồ, nhưng tốt xấu cũng là một Vương gia, nữ nhi gả qua tốt xấu gì cũng là Vương phi.

Mấy tướng quân kết bè kết bạn ở thúy lâu uống rượu, lại nói đến Tĩnh vương gia, nói mỗ mỗ đại thần chuẩn bị đem nữ nhi nhà mình đem gả cho Tĩnh vương gia.

Mục Nhiên một bên uống rượu một bên cười lạnh, "Hắn cũng xứng cưới vợ?".

Vài vị tướng quân không rõ nguyên do, tất cả đều nhìn Mục Nhiên.

Mục Nhiên làm một động tác khoát tay, sau đó nói, "Hắn thích nam nhân.".