[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 16




“Y, ngươi khỏe hơn chưa?”

“Ân…..”

“Thực xin lỗi, đều do ta…..”

“Chuyện đã xảy ra rồi, dù có nói gì cũng không thể thay đổi, bỏ qua đi, cũng không phải ngươi muốn thế.”

“Y, nếu có thể, ta tình nguyện thay ngươi chịu tất cả, thực xin lỗi……”

“Đừng nói những lời ngốc như vậy, nếu đổi lại là ngươi, Duẫn Hạo hẳn sẽ đau khổ hơn…..”

“………” Sẽ như thế sao? Nếu là ta……có thể không?

“Tại? Sao ngươi lại đến đây?!” Duẫn Hạo bước vào.

“Ta đến thăm Y……Nếu ngươi đã đến thì ta đi trước vậy…..”

“Tại?!”

“Cứ chăm sóc Y thật tốt đi, ta có chút chuyện cần làm.”

“Vậy được rồi……..” Việc cần làm? Tại làm gì chứ?

Tại Trung đóng cửa lại.

“Y, ngươi khỏe chứ?”

“Ân, hôm nay sao ngươi đến vậy?”

“Nga, vừa phê duyệt công văn xong nên đến xem ngươi thế nào.”

“Ta đã không sao rồi, ngươi không cần hôm nào cũng đến.”

“Ngốc quá, dù sao ta cũng có nhiều thời gian rỗi mà.”

……

Thì ra, mỗi ngày Duẫn Hạo đều đến thăm Y? Trách sao ta không thấy hắn, cảm giác lo lắng đáng sợ ngày càng ăn mòn ta, nhưng ta vô pháp ngăn cản nó……Chỉ biết im lặng nhìn Duẫn Hạo càng ngày càng rời xa ta, và rất nhanh sau đó, hắn sẽ lại quay về bên Y……Trịnh Vương phủ, có lẽ không lâu sau, ta cũng sẽ tự mình rời khỏi, rồi sẽ không còn bất kỳ ai nhớ Kim Tại Trung này. Thì ra, đến cuối cùng, ta cũng chỉ là thế thân của Y mà thôi………

“Công tử, ngươi đang nghĩ gì thế?”

“Tiểu Trúc, ngươi vào từ bao giờ vậy?”

“Công tử! Ta là gõ cửa rồi vào nha, hơn nữa ngươi cũng nói [mời vào] đấy thôi. Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi hoàn toàn không biết nha.”

“Có à?”

“Công tử! Nhất định lại là do Vương gia hỗn đản ấy! Người yêu cũ quay về liền vứt bỏ kẻ bên cạnh! Nếu cứ tiếp tục như thế ta lo rằng một ngày nào đó công tử sẽ tự tay giết mình mà vẫn không hay không biết a.”

“Nghiêm trọng thế sao?” Tại Trung khẽ cười.

“Có! Gần đây công tử luôn thất thần, ta nói tên Vương gia kia a, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhiều ngày như thế rồi mà không thấy đến tìm công tử!”

“Hắn đến thăm Y……” Tuy rằng rất không cam lòng nói ra nhưng đây lại là sự thật, một sự thật đau lòng.

“Cái gì? Chẳng lẽ Y công tử thật sự yếu đến thế?”

“Tiểu Trúc. Y là vì ta nên…..ngươi sao có thể nói như vậy?” Đương nhiên, Tiểu Trúc nói như thế nhưng ta cũng không thể trách nàng, vì những chuyện kinh khủng đã xảy ra với Y hôm đó, nàng căn bản không hề biết.

“Công tử, thật ra ta cảm thấy Y công tử có gì đó rất khác.”

“Nói thử xem.”

“Không biết phải nói thế nào, nhưng trước kia hắn không phải thế này, bây giờ thật sự rất khác, vô cùng khác.”

“Có lẽ vì Y đã từng mất trí nhớ nên ngươi mới có cảm giác đó.”

“Với lại a, nếu như những gì ngươi nói thì thân thể hiện tại của Y công tử hẳn là của ngươi đúng không?”

“Ân.”

“Không ngờ công tử và Y công tử lại giống nhau đến thế. Nếu không phải tóc ngươi ngắn hơn thì có lẽ ta vẫn không thể phân biệt được.”

“Ha hả.” Nói những câu chuyện không đầu không đuôi với nha đầu này khiến ta cảm thấy khá hơn rất nhiều, đây hẳn là điểm đáng yêu ở nha đầu này.

“Công tử, ngươi cuối cùng cũng cười rồi! Ô ô ô……”

“Ngươi lại làm sao vậy?”

“Từ ngày Y công tử quay về, công tử chưa từng cười lấy một lần, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến ta không thích Y công tử của hiện tại đi.”

“Vì lý do ngốc nghếch như vậy mà ghét một người, này hẳn chỉ có mình ngươi đi.”

“Ta chính là người như thế.”

“Nha đầu, ngươi phải nhớ cho kỹ, Y công tử là vì cứu ta nên mới, bị thương như vậy. Hơn nữa nếu không vì sự ích kỷ của ta thì Y công tử đã về đây từ trước rồi. Nếu vậy thì những chuyện này sẽ không thể xảy ra.”

“Công tử, này không phải ngươi sai a! Chẳng phải ngươi cũng từng nói rằng khi ngươi gặp Y công tử, căn bản không có cơ sở để xác định hắn là Y, nên ngươi làm như thế không sai chút nào. Nếu trước kia ngươi tùy ý đưa một người không rõ danh tính về Vương phủ thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng a.”

“Tiểu Trúc, đa tạ ngươi.” Nghe những lời này của Tiểu Trúc, ta cuối cùng cũng có thể tìm ra chút hi vọng để tha thứ cho bản thân, nhưng chính nàng không hề biết, hậu quả hiện tại, càng nghiêm trọng hơn nếu trước kia ta đưa một người không rõ danh tính về.

~

“Y, sức khỏe của ngươi…….”

“Đã không sao rồi.”

“May quá…..”

“Ân.”

“Ngươi còn nhớ, những gì mình từng nói không?”

“Vẫn nhớ, ta từng nói, chỉ cần gặp lại Duẫn Hạo một lần, ta sẽ rời đi.”

“Ân, hiện tại……..”

“Tại! Ngươi nói như vậy là có ý gì!” Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, là Duẫn Hạo.

“Duẫn Hạo?” Không ngờ hôm nay hắn đến đây.

“Nói rõ ràng cho ta! Ngươi nói như thế là vì muốn Y rời đi?!”

“Ta, không, không có…..” Ta là muốn nói, hắn không cần rời khỏi đây, bởi vì, người hiện tại ngươi cần không phải là ta, mà là hắn.

“Ta không ngờ ngươi lại nói như thế! Y vì ai mà bị những kẻ đó hành hạ, ngươi có từng nghĩ qua hay chưa?? Nếu ngươi sớm nói cho ta biết đã tìm được Y thì hắn liệu có ra nông nỗi này không?!”

“Ta biết…….” Chính vì áy náy nên ta không hề có ý định giành giật với Y.

“Y sẽ không rời khỏi đây! Hơn nữa, ta tuyệt đối không cho hắn có cơ hội rời khỏi!”

“Ta hiểu rồi, ta đi trước.” Duẫn Hạo, ngươi còn yêu ta không? Ta thật sự rất muốn hỏi ngươi câu này…..

[Y sẽ không rời khỏi đây! Hơn nữa, ta tuyệt đối không cho hắn có cơ hội rời khỏi]

Những lời của Duẫn Hạo vẫn lảng vảng quanh tai Tại Trung.

“Công tử, sao ngươi lại khóc thế này?! Có phải Vương gia lại khi dễ ngươi?!”

“Không, không sao…….” Khóc? Thứ có vị mặn chát này chính là nước mắt sao?

“Công tử, nếu ngươi không vui, chi bằng rời khỏi nơi này đi! Tiểu Trúc nhất định sẽ đi theo công tử!”

“Rời khỏi? Có thể chứ……”

“Ân! Ta không sợ chịu khổ, nhưng ta không muốn công tử ngươi chịu khổ a.”

“Tiểu Trúc.” Không ngờ nha đầu này có thể nói những lời khiến ta cảm động đến thế.

“Sao? Công tử? Chúng ta đi ngay bây giờ nhé!”

“Không, có vài việc, ta phải xác định lại một lần.”

“Thế sau khi xác định rồi, chúng ta có thể rời khỏi đúng không?”

“Có lẽ thế.” Nên xác định lại một chút, Duẫn Hạo rốt cuộc có còn yêu ta hay không…….Nếu không còn, ta liền rời khỏi đây.

~

“Tại Trung.”

“Y? Sao ngươi lại đến Dạ Lăng Các?”

“Hôm nay ngươi có thể ra ngoài cùng ta một chuyến không?”

“Ra ngoài? Ngươi muốn đi đâu a?”

“Sao thế? Không được sao?”

“A, không phải, chúng ta đi thôi.”

“Thật ra, ta đã tìm ra cách hoán đổi linh hồn, nghĩa là……..”

“Nghĩa là nếu thành công, chúng ta sẽ khôi phục nguyên trạng?”

“Đúng.”

“Vậy tốt rồi.” Nếu không còn tồn tại trong thân thể Y nữa thì Kim Tại Trung lại có thể quay về làm chính mình. Nếu không còn tồn tại trong thân thể Y nữa thì cũng không còn lý do gì khiến Duẫn Hạo yêu ta. Nếu không còn tồn tại trong thân thể Y nữa thì những đêm cùng nhau với Duẫn Hạo sẽ không còn, tất cả chỉ còn là trí nhớ hư ảo…….

~

“Y, ngươi xác định là nơi này sao?”

“Không sai, chắc chắn là nơi này. Về phần có thể hay không thì còn chờ vào vận mệnh của chúng ta.”

“Nhưng mà…….” Nơi này, thoạt nhìn hệt như không có người ở…..

“Xin chào hai vị.”

“Xin hỏi lão bá đây là……..”

“Các ngươi không cần biết ta là ai, bất quá ta là người có thể giúp được hai ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi là…….”

“Không sai, chính là lão nạp.”

“Lão bá đồng ý giúp bọn ta?”

“Không sai, loại tình huống này quả thật là trăm năm khó gặp! Trước kia ta chỉ chiêu hồn, trò chuyện người đã chết, nhưng nhị vị công tử đây lại là hoán đổi linh hồn.”

“Lão bá biết chuyện của bọn ta?”

“Là ý trời, lão nạp đương nhiên biết.”

“Vậy phiền lão bá.”

“Ân, nhị vị công tử cứ vào đây.”

“Hảo.”

Thật lâu sau đó ~

“Cảm ơn ngài.”

“Không cần khách khí, lão nạp sinh thời có thể gặp được nhị vị công tử đây hẳn cũng do duyên phận, không cần nói lời cảm tạ.”

“Lão bá, không biết tại hạ có thể báo đáp ngươi bằng cách nào?” Tại Trung hỏi.

“Xưa nay lão nạp làm gì đều không cầu báo đáp.”

“Lão bá, nếu bọn ta có thể giúp gì cho lão, xin cứ nói.” Y nói.

“Không cần không cần. Nhị vị công tử nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn, trời cũng không còn sớm, tiếp tục ở lại nơi này rất nguy hiểm.”

“Nếu đã như vậy, lão bá, bọn ta đi đây.”

“Nhị vị công tử đi thong thả.”

Nháy mắt căn nhà tranh và lão bá kia biến mất không chút dấu vết.

Không ngờ, cách trả mọi việc về vị trí vốn có của nó lại đơn giản như thế…….

“Y, bên đó là vực sâu, ngươi đừng đứng gần như thế, nguy hiểm lắm.”

“Tại Trung, thật ra…….”

“Sao thế? Mọi việc đã được giải quyết cả rồi, chúng ta về Vương phủ thôi.” Tại Trung từng bước đến gần Y.

“Chuyện gì thế? Rời khỏi nơi đó rồi nói sau!”

“Không, Tại Trung.”

“Sao thế?”

“Tại Trung bước đến bên cạnh Y.

“Duẫn Hạo, hắn, hắn nói với ta……”

“Nói gì?” Duẫn Hạo? Hắn đã nói gì?

“Hắn nói, hắn không muốn nhìn thấy ngươi thêm bất cứ lần nào nữa, hắn nói, nếu chúng ta khôi phục thân thể ban đầu, hắn, hắn sẽ đuổi ngươi ra khỏi Vương phủ……”

“Cái gì?”

Duẫn Hạo đã nói như thế sao? Thật sự đã nói thế? Muốn ta rời khỏi? Nói như vậy…..hắn đã chọn Y, vậy, cũng đến lúc ta rời khỏi nơi đó rồi…..

“Thực xin lỗi, là do ta nên mới khiến tình cảm hai người ra nông nỗi này, ta, thực xin lỗi…..”

“Không phải như thế, người nên nói tiếng xin lỗi là ta mới đúng. Người Duẫn Hạo yêu vốn là ngươi a, kẻ phải rời khỏi cũng chính là ta.”

“Ngươi sẽ đi sao?”

“Ân…..”

“Thật ra, còn một việc ta nghĩ nên nói với ngươi……”

“Chuyện gì thế?”

“Thật ra hôm ấy, những tên cặn bã kia căn bản không làm gì ta cả, ta biết làm như thế là rất đê tiện. Nhưng, ta muốn giữ Duẫn Hạo bên cạnh mình nên, thực xin lỗi.”

“Thật ra ta nên đa tạ ngươi, vì ngươi đã khiến ta nhận ra, người Duẫn Hạo thật sự yêu là ai. Tiếp tục tình cảm xuất phát từ một phía này khiến ta mệt mỏi vô cùng……”

“Thực xin lỗi…..A……” Đột nhiên Y trượt chân, rơi xuống vực sâu không đáy kia.

“Y, nắm tay ta!” Tại Trung nhảy theo rồi nhanh chóng bắt được tay Y. Một tay giữ chặt tay Y cố gắng kéo lên, tay còn lại bám chắc hòn đá ngay vách núi để bảo toàn mạng sống cho cả hai.

“Tại Trung, thả ta ra! Nếu cứ tiếp tục như thế thì cả ta và ngươi sẽ mất mạng!!”

“Đừng nói như thế, chúng ta nhất định sẽ không sao!”

“Tại Trung………”

“Nhanh, ngươi dùng sức một chút, lên trên trước đi!”

“Ân…..”

Chỉ một lát sau, Tại Trung đã kéo được Y lên và đồng thời, tình cảnh hai người cũng hoán đổi. Khi Y vừa lên được thì Tại Trung như bị thứ gì đó kéo xuống.

“Tại Trung!”

“Y, buông tay đi……….”

“Không, ngươi nhất định có thể lên đây!”

“Đừng phí công vô ích nữa…..Ta biết, ta và ngươi giống nhau, không còn chút sức lực, buông tay đi!” Tại Trung cố gắng đẩy tay Y ra.

“Tại Trung!”

“Đáp ứng ta! Ngươi và Duẫn Hạo phải hạnh phúc…..” Ngay một khắc trước khi Tại Trung rơi xuống đã nói như vậy…..

Nhìn Tại Trung rơi xuống vực sâu không đáy kia, khóe miệng Y bất giác kéo lên tạo nụ cười quỷ dị…..

“Ngươi yên tâm, ta và Duẫn Hạo nhất định sẽ hạnh phúc. Lần này ta đã cược chính mạng sống mình để lừa ngươi rơi vào cái bẫy mình đã giăng ra, Kim Tại Trung, vĩnh biệt!” Sau đó xoay người rời khỏi.

Trịnh Vương phủ ~

“Tại?”

“Không phải, Duẫn Hạo. Ta là Y đây, là Y thật sự đây.”

“Cái gì? Sao lại thế?”

“Ta và Tại Trung đã khôi phục thân phận, thật đấy!”

“Tại đâu?”

“Hắn, hắn đi rồi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Ta cũng không biết. Ngay sau khi bọn ta khôi phục nguyên trạng thì hắn đã bỏ đi.”

“Đi? Hắn thật sự, rời khỏi đây?” Vì cái gì Tại lại bỏ đi?

“Duẫn Hạo!” Ngươi vẫn nhớ Tại Trung! Ta ghét như vậy, vì thế mới tìm cách xử lý chướng ngại vật này! Nhưng mà, bây giờ ngươi vẫn nghĩ về hắn, vẫn nhớ đến hắn? Ta muốn, ngươi quên Kim Tại Trung trong thời gian ngắn nhất! Bởi vì, đời này của ngươi, chỉ cần Hàn Y ta là đủ rồi!

“Ta phải cho người tìm hắn về.” Duẫn Hạo không chút quan tâm đến Y đang nói gì, sốt ruột chạy ra ngoài…..

Tìm? Hừ, chỉ sợ khi tìm được thì đó chỉ là một thi thể lạnh như băng thôi! Cứ tìm đi!