Dấm Phu

Chương 14






Nếu ta là thánh nhân, có lẽ ta sẽ không biết ghen ghét là gì, nhưng ta không phải.

Ta cũng biết ghen ghét như con người.
Bởi vì chàng, thuộc về ta.
Mà ta, thuộc về chàng.
Rất nhiều năm trước, Hứa Hàn Ngọc từng ở trước mặt nàng thẳng tay tát người nam nhân đang ở cùng nàng một cái tát thật mạnh, mạnh đánh mức phát ra tiếng vang dội khiến nàng hoảng sợ.
Mà đời này khi Tả Tấn Nguyên nhìn thấy người lớn lên ngày càng giống Hứa Hàn Ngọc, Hạ Vân Hoàn trước mặt nàng giơ tay tát Cơ Phác Ngọc một cái tát thật mạnh, cũng vang dội như thế, nàng lại rất bình tĩnh.
------------------- 
Bởi vì Cơ Phác Ngọc ở phòng ngủ của nàng, nên trong khoảng thời gian này nàng đều nghỉ ngơi trong phòng của Hạ Vân Hoàn, nhưng đêm nay có chút khác biệt, công việc của nàng ở Hàn Lâm Viện còn chưa làm xong, bên trên lại thúc giục gấp gáp, nàng đành phải hồi phủ, ở thư phòng đem việc làm xong mới có thể nghỉ ngơi.  
Thấy trời đã khuya, Tả Tấn Nguyên không muốn làm phiền Hạ Vân Hoàn nên sai người hầu đưa chăn bông đến giường trong thư phòng để ở tạm một đêm.
Kết quả là khi chăn bông đến, Hạ Vân Hoàn cũng tới.
Trên tay hắn còn cầm một cái giỏ.
"Đó là cái gì vậy?"
Nàng tò mò mở ra, bên trong là một chén sủi cảo nước và một đĩa sủi cảo hấp.
"Ta không biết ngươi thích ăn nấu hay hấp cho nên đem cả hai đến."
Hạ Vân Hoàn nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào chăn bông trên giường sau lưng nàng.
Nàng cũng không để ý đến ánh mắt hắn, vẫn nhìn sủi cảo tò mò hỏi.
"Chàng làm?"
Hạ Vân Hoàn đột nhiên nở nụ cười.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ làm sao?"
Mười ngón tay của hắn từ trước đến giờ đều không dính nước, bây giờ còn không có sức ngồi xuống, làm sao có thể vào phòng bếp, hắn có thể vì Tả Tấn Nguyên đi đến thư phòng đã là phúc khí của nàng rồi.
Tả Tấn Nguyên cũng nghĩ như vậy, gật đầu.

Lúc này nàng mới chú ý đến ánh mắt của Hạ Vân Hoàn.
Theo ánh mắt của hắn, nàng nhìn thấy chiếc chăn bông sau lưng.
"Tối nay ngươi ngủ ở chỗ này sao?"
Nàng gật gật đầu.

"Còn có chút chuyện chưa làm xong.

Ngươi về trước đi."
Nàng còn chưa nói xong, Hạ Vân Hoàn đã nằm lên giường.
"Ta mệt rồi."
Ngụ ý là hắn lười đi về phòng.
Bây giờ thân thể hắn càng ngày càng nặng, mỗi bước đi đều tốn rất nhiều sức, hắn nghĩ đến việc phải về phòng liền cảm thấy mệt mỏi.

Mí mắt ngày càng nặng.
Hắn thậm chí không thèm nghe Tả Tấn Nguyên trả lời, trực tiếp nhắm mắt lại.
Tả Tấn Nguyên thấy hắn có vẻ mệt mỏi đành bỏ cuộc, bước nhanh tới đắp chăn cho hắn, rồi đóng cửa sổ lại.
Sau khi chắc chắn Hạ Vân Hoàn ngủ trong thư phòng sẽ không bị cảm lạnh, nàng ngồi lại bàn ăn sủi cảo rồi mới tiếp tục làm việc.
Khi nàng làm xong, người trên giường đã hoàn toàn ngủ say, ngay cả chăn bông cũng bị vứt xuống đất.
Nàng đi tới nhặt chăn bông lên, thổi tắt nến trên bàn.
Hạ Vân Hoàn giống như cảm nhận được nàng đi tới, quay người lại tiến vào một chút, nhường chỗ cho nàng.
Thấy như vậy khiến nàng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn kìm lại, nếu không hắn lại đưa sắc mặt cho nàng xem.
Nàng cẩn thận nằm vào trong, cố gắng không tạo ra động tĩnh.
Kết quả, khi nàng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, âm thanh nặng nề của cánh cửa gỗ vang lên rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Nàng cảm giác được người bên cạnh động đậy, hiển nhiên đã thức tỉnh.

Nàng lặng lẽ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng hắn để an ủi.

Cả hai người đều sốt ruột, chờ đợi động thái tiếp theo của người đó.
Người đến thư phòng vào giờ này chắc chắn là có ý đồ.
Trong bóng tối, Tả Tấn Nguyên không nhìn thấy dáng vẻ của người tới, nhưng mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang mò mẫm đến gần, sau khi chạm vào chiếc chăn nàng đang đắp mới dừng lại.
Sau đó, ngoài dự kiến của Tả Tấn Nguyên, người này nhấc chăn lên rồi nằm vào.


Mà vị trí nằm của hắn không phải ở bên nàng, mà là bên Hạ Vân Hoàn.
Nàng còn chưa làm gì, Hạ Vân Hoàn đã lên tiếng.
"Ta thật không ngời ngươi lại nôn nóng tự mình đến hầu ngủ như vậy."
Khi những lời này được nói ra, Tả Tấn Nguyên ngẩn người, người đó cũng ngẩn người.

Mà Tả Tấn Nguyên ngẩn người là vì nàng đã đoán được người này là ai.
Mà người này ngẩn người là vì không ngờ rằng Hạ Vân Hoàn lại ở đây.
Sau đó, nàng nhìn Hạ Vân Hoàn giơ tay tát về phía người đó.

Âm thanh thanh thúy lại vang dội, ngay cả nàng cũng cảm thấy đau.
"Vân ca ca, ta không phải suy nghĩ cho ngươi sao? Ngươi hiện tại thật không tiện, cho nên ..." 
Cơ Phác Ngọc còn chưa nói xong, Hạ Vân Hoàn lại tát một cái.
Đánh người xong, Hạ Vận Hoàn ra lệnh cho người hầu vào thắp đèn, muốn tận mắt nhìn xem da mặt của Cơ Phác Ngọc dày đến mức nào.
Khuôn mặt của Cơ Phác Ngọc được ngọn nến chiếu sáng rõ ràng.

Hạ Vân Hoàn hoàn toàn không nương tay, khuôn mặt của hắn đã sưng lên đỏ bừng, có thể nhìn thấy dấu tay.
Cơ Phác Ngọc không giận mà cười. 
Hắn bình tĩnh sờ lên khuôn mặt bị đánh của mình, cười lạnh.  
"Ngay cả ta ngươi cũng dám đánh, ngươi đã quên thân phận của ta sao? Đừng quên, ta chính là được kiệu tám người nâng tiến vào trong phủ, ta còn là hoàng tử, cho dù ngươi có được sủng ái như thế nào, nếu ngươi dám đánh ta chính là dĩ hạ phạm thượng, đừng trách ta bẩm báo phụ hậu."
Ngay cả thân phận cũng nói ra, cho thấy hắn đang tức giận như thế nào.
Tuy rằng là nhân vật chính, nhưng Tả Tấn Nguyên chỉ có thể yên lặng che giấu sự tồn tại của mình, bởi vì ở trong mắt bọn họ, sự tồn tại của nàng căn bản là không đáng nhắc tới.

Nàng hiểu rất rõ, nàng chẳng qua chỉ là thứ để ngụy trang mà thôi.  
Hạ Vân Hoàn chắc chắn đã biết trước việc tối nay Cơ Phác Ngọc sẽ đến đây, nên hắn mới tới đây ôm cây đợi thỏ.

Nàng hy vọng hắn sẽ chân thành ở cùng nàng, nhưng đáng tiếc nàng lại hiểu hắn quá rõ.

Nàng không được can thiệp vào cuộc chiến giữa hai nam nhân này.
Cơ Phác Ngọc không biết đã bị Hạ Vân Hoàn nắm được nhược điểm gì, Hạ Vân Hoàn chỉ liếc một cái, còn chưa lên tiếng, Cơ Phác Ngọc liền đứng dậy và buồn bã rời khỏi phòng.

Nhưng trước khi đi lại quay đầu liếc mắt một cái, rõ ràng không cam lòng từ bỏ như vậy.
Tả Tấn Nguyên vẫn còn đang nghiền ngẫm ánh mắt trước khi rời đi của Cơ Phác Ngọc, Hạ Vân Hoàn đã nằm lại trên giường, giọng điệu không vui vẻ cho lắm.
"Nhìn vẻ mặt ngươi luyến tiếc như vậy, hiện tại ngươi đi ra đuổi theo còn kịp đấy, còn đang trách ta quấy rầy các ngươi sao? "
Hắn nói câu này với vẻ mặt cứng đờ, hàm răng cắn chặt môi.
"Làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng giống như đang chịu thống khổ của hắn, trái tim nàng đột nhiên nhấc lên.

Nàng sợ hắn sẽ ngất xỉu trước mặt nàng như lần trước.
Khi nàng nhìn thấy bàn tay hắn run rẩy, đó là bàn tay đã tát Cơ Phác Ngọc hai lần liên tiếp.
Nàng còn thắc mắc hắn làm gì có sức lực đánh người, hóa ra là cậy mạnh.

Nàng không biết phải nói sao cho phải.
Nàng bất lực xoa xoa bàn tay đau nhức của hắn.

Hạ Vân Hoàn thuận thế nằm dựa vào trong lòng ngực của nàng.
Một lúc sau, Tả Tấn Nguyên nghe thấy người trong lòng ngực mình nói.
"Về sau ngươi không được nạp thêm người nào nữa, mới một người đã phiền toái như vậy, nếu lại thêm một người nữa, ngươi cứ thử xem."
Còn uy hiếp nàng.
Tả Tấn Nguyên nhịn không được nhìn hắn một cái.

Ban đầu là ai ép buộc đem người vào phòng nàng, nàng muốn từ chối cũng không được.

Bây giờ lại nói ngược, đổ lỗi cho nàng.
Thật là không thể nói lý. 
Nàng có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày.
"Ngươi muốn ta trả lời ngươi như thế nào? Có hay không đều là ngươi định đoạt, ta còn có thể nói gì?"
Nàng cũng có khí chất, cho dù địa vị của hắn cao hơn, nàng cũng là người có tự tôn, nếu sau này cứ tiếp tục như vậy, không đảm bảo nàng sẽ không phát điên, vốn dĩ nàng cũng không phải là người có thể nén giận, có thể nhịn lâu như vậy mà không phát tác, đã là cực hạn của nàng.
Nhưng người này lại nhiều lần thách thức giới hạn của nàng.

Hạ Vân Hoàn nhíu chặt mày khi nghe câu hỏi của nàng.

Có chút không dám tin tưởng mà nhìn nàng.  
"Sao ngươi dám nói chuyện với ta như thế?"
Nàng không trả lời, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Vân Hoàn chăm chú.
Hạ Vân Hoàn híp mắt lại, cũng nhìn nàng chằm chằm.
Một lúc sau, sắc mặt của Hạ Vân Hoàn không tốt lắm.
"Đau bụng."
Nàng nhìn ánh mắt hắn thật lâu, biết hắn rõ ràng đang giả bộ, nhưng giọng điệu vẫn dịu đi, dù sao Hạ Vân Hoàn cũng đã tỏ ra yếu thế trước.
Nàng cẩn thận trấn an hắn đi ngủ, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Nàng không thể để mọi thứ tiếp tục như thế này được nữa.
Từ đêm nay, quan hệ giữa hai người dần có khoảng cách.

Hạ Vận Hoàn cảm giác được người bên cạnh mình đang dần kéo khoảng cách ra xa.

Hắn có chút bất mãn mở mắt ra, liếc nhìn bóng lưng nữ nhân kia một lúc lâu mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai bắt đầu, sau khi Tam hoàng nữ trở về, việc của nàng ở Hàn Lâm Viện ngày càng nhiều, Hạ Tể tướng cũng giao cho nàng rất nhiều chỉ thị.

Nàng bận đến mức chỉ ở thư phòng nghỉ ngơi.
Sau đó, nàng dứt khoát sai người hầu đặt một chiếc giường trong thư phòng, nàng cũng thấy ở trong thư phòng thoải mái hơn. 
Đáy lòng nàng suy nghĩ một chuyện.
Nếu không thể công khai phản kháng Hạ Vân Hoàn, nàng đành phải lặng lẽ mà làm.

Dùng loại phương thức trầm mặc này phản kháng hắn.
Hạ Vân Hoàn cũng hiểu, nhưng không nói bất cứ điều gì.
Mỗi ngày từ Hàn Lâm Viện trở về nàng đều sẽ đi xem Hạ Vân Hoàn, xác định thân thể hắn không có việc gì, mới đi thư phòng.  
Sống như vậy hơn một tháng.
Chỉ trong nháy mắt, mùa đông đã đến.
Như mong đợi của Hạ Vân Hoàn, tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Nàng nhìn những bông tuyết trắng xóa, đầu óc lại hiện lên một cảnh tượng không nên xuất hiện khiến nàng hoang mang..