Dấm Phu

Chương 20






Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Ngọc Sanh ngồi trên giường mở to mắt, vẫn chưa tỉnh táo sau khi ngủ dậy.

Đêm qua nàng lại nằm mơ, những việc trong mơ rất kỳ lạ, nên cho dù đã ngủ rất nhiều nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, đôi mắt cũng không mở ra được.
Nàng duỗi eo, tay lại chạm vào người bên cạnh.
Nàng theo thói quen đưa tay ra đẩy nhẹ người bên cạnh mình.
"Vân Hoàn, Hạ Vân Hoàn, đến giờ dậy rồi."
Nàng đẩy vài lần rồi lại gọi vài tiếng, người bên cạnh mới nhúc nhích, chậm rãi xoay người về phía nàng.
Hàn Ngọc Sanh vốn dĩ đang mỉm cười, nàng nghiêng đầu cúi xuống đem mặt dán sát vào người bên cạnh.

Nhưng khi nhìn rõ mặt người này, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên dừng động tác.
Nàng ngạc nhiên nhìn ngũ quan xa lạ kia.
Nàng mới bừng tỉnh, ngày hôm qua lúc mở mắt ra nàng đã không thấy Hạ Vân Hoàn.

Tối hôm qua nàng cũng đã cùng người nam nhân này bái đường thành thân.
Nàng nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, đôi mắt khẽ nheo lại.
Lời nói và hành động của nam nhân này đối xử với nàng không khác gì một đứa trẻ.

Hầu hạ nàng nằm lên giường, hắn mới an tâm nằm xuống bên cạnh nàng, còn ngủ sớm hơn nàng.

Thậm chí, nửa đêm hắn còn nằm lên gối của nàng, làm nửa đêm nàng vì ngã xuống đất mà giật mình tỉnh dậy.
Dưới ánh mắt của nàng, người nam tử đang thoải mái ngủ mới từ từ mở mắt.
"Hả, được rồi, được rồi, ta dậy ngay."
Lại tới nữa, cái thái độ dỗ dành này, Hàn Ngọc Sanh cảm thấy hai bên thái dương đau nhói.
Chân Hàn Ngọc Sanh vừa đạp lên thảm lông trên đất, đã có người đưa quần áo cho nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, người đang đưa quần áo cho mình là nam tử đã từ sau bình phong đi ra, trên tay cầm quần áo của nàng.
"Đến đây, giơ tay lên, chúng ta mặc y phục vào."
Giọng điệu dỗ dành, mi mắt cong cong nhìn nàng cười.

Hắn lại giơ tay, ra hiệu cho nàng bắt chước hắn giơ tay lên.
Đáng tiếc Hàn Ngọc Sanh không phải kẻ ngốc thật, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn giơ tay lên như kẻ ngốc, vẫn lẳng lặng nhìn hắn.
Người nam tử cũng không tức giận, hắn không tiếp tục bắt nàng làm theo hành động của mình, mà chủ động nắm tay nàng, mặc áo ngoài và buộc dây lưng cho nàng.
Sau khi giúp nàng mặc y phục xong, nam tử này mới quay lại phía sau bức bình phong.

Khi hắn một lần nữa từ sau bức bình phong bước ra, đã thay bộ y phục màu xanh lá của ngày hôm qua.
Thấy ánh mắt của nàng dừng lại trên bộ y phục hắn đang mặc, hai má của nam tử từ từ ửng hồng vì thẹn thùng.
"Trong phòng chỉ có bộ này là y phục nam nhân.

Ta thấy bộ này cũng đẹp, ta mặc có đẹp không?"
Nói xong, bản thân hắn cũng rụt cổ lại vì xấu hổ.
Hàn Ngọc Sanh không trả lời, vẫn ngây người nhìn hắn.

Nàng thấy không sao cả, nàng cũng thừa nhận rằng y phục này rất hợp với hắn, nước da trắng tuyết, đẹp như tranh vẽ, thật là cảnh đẹp ý vui.
Gã sai vặt ở bên ngoài kêu mấy lần, sau đó gõ cửa nhưng không thấy người trong phòng trả lời, hắn lại lo lắng kêu thêm vài tiếng, mới tự nhiên đẩy cửa phòng ra.
"Tiểu thư, người dậy chưa?"
Vừa bước vào phòng, vừa vặn nhìn thấy Hàn Ngọc Sanh và nam tử kia đang đứng giữa phòng.

Thấy ánh mắt của Hàn Ngọc Sanh đảo qua, gã sai vặt gãi đầu.
"Tiểu thư, lang quân mạnh khỏe."
Gã sai vặt trên tay bưng đồ dùng để rửa mặt chải đầu, đem chậu rửa mặt đặt ở trên bàn trang điểm.

"Tiểu thư, lang quân, mời rửa mặt chải đầu.

Sau đó mời dời bước đến đại sảnh, phu nhân đang ở đại sảnh đợi tiểu thư và lang quân."
Hàn Ngọc Sanh không đáp, lập tức lấy khăn sạch lau mặt của mình.

Bây giờ nàng muốn nhanh chóng lau sạch khuôn mặt.
Nam tử bên cạnh sửng sốt trước hành động của nàng, gã sai vặt thấy vậy mới tốt bụng giải thích cho hắn.
"Lang quân, đừng thấy tiểu thư hiện giờ như vậy, nàng ...!thực ra khá thông minh, sẽ vẫn nhớ những việc đơn giản như rửa mặt chải đầu."
Tiểu tử này nhất định là người miệng rộng, lúc nào cũng thích nói chuyện phiếm.
Hàn Ngọc Sanh lau mặt sạch sẽ, gã sai vặt cũng đem toàn bộ sự tình của Tống Thư Hoa nói ra hết.
"Tiểu thư của chúng ta hồi đó là một cử nhân, văn chương tuyệt đỉnh.

Nếu không, phu nhân cũng sẽ không thừa nhận tiểu thư, thật đáng tiếc ...!Nếu như không phải vì quen biết người đó ...!thì ..."
Lời nói không đầy đủ, Hàn Ngọc Sanh chống cằm nghi ngờ nhìn gã sai vặt.

Cái gì nên nói thì hắn không nói, những gì không nên nói thì hắn lại nói hết ra, lông mày của Hàn Ngọc Sanh bắt đầu nhíu lại.
Khi họ đến đại sảnh, người trong đại sảnh so với ngày hôm qua chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Đa số là các nam tử tư sắc bình thường, còn những người có tư sắc thượng thừa, đều vây quanh một nữ nhân đang ngồi trên ghế chủ vị.  
Mà người phụ nữ này không phải ai khác, mà chính là người hôm qua đã chỉ thẳng mũi mắng Hàn Ngọc Sanh là nghiệp chướng súc sinh, chủ mẫu của Tống gia, mẫu thân đại nhân trên danh nghĩa của Tống Thư Hoa.
Chủ mẫu Tống gia giống như đối với Tống Thư Hoa có thành kiến rất lớn, cho dù Tống Thư Hoa có làm bất cứ cái gì
Cũng thể hiện vẻ mặt không vừa mắt.
Thấy nàng bước vào đại sảnh, lại chỉ thẳng vào mũi nàng, ra lệnh cho nàng quỳ xuống.

"Nghiệp chướng, hiện giờ ngươi đã thành gia, cũng nên tỉnh táo đi? Phải đối xử tốt với công tử của Thượng Thư đại nhân, biết chưa?"
Hàn Ngọc Sanh bị thái độ của nữ nhân này làm cho bực bội, chỉ nhướng mắt nhìn chủ mẫu Tống gia.
Kết quả thái độ im lặng của nàng lại chọc giận chủ mẫu Tống gia, đầu nàng bị một cái nắp trà hung hăng đập xuống.
Hàn Ngọc Sanh không trốn, để đồ sứ đập lên mặt, máu chảy không ngừng.

Hàn Ngọc Sanh đau đến mức giống như khuôn mặt không còn là của mình nữa.
Nàng còn chưa nhúc nhích, đã có người lấy khăn tay lau mặt cho nàng.
"Phu nhân, nàng biết sai rồi, nhất định sẽ đối xử tốt với ta."
Khăn tay cẩn thận lau đi vết máu đang chảy xuống trên mặt nàng, ấn đầu xuống để nàng dập đầu.

Hàn Ngọc Sanh cảm thấy trán mình rất đau.

Nàng lớn như vậy còn chưa có hành đại lễ như thế với ai, hiện giờ người nam nhân này ngay cả đại lễ cũng buộc nàng làm xong rồi, thật là rất tốt.  
Hàn Ngọc Sanh ngay cả cười cũng không được, cười lại đụng đến vết thương trên mặt.
Trong đại sảnh có rất nhiều người giờ phút này đang xem trò cười của nàng.  
"Phu nhân, ngươi không phải không biết Thư Hoa hiện giờ ai cũng nhận không ra, ngươi hỏi như vậy không phải làm khó nàng sao?" Lời nói thực quan tâm, giống như đang vì nàng suy nghĩ, nhưng nếu trong lời nói không mang theo vui vẻ thì càng tốt.  
Hàn Ngọc Sanh nhìn cũng không thèm nhìn cũng biết đó là thê thiếp gì đó của chủ mẫu Tống gia.

Có nào nhiệt thì cùng xem, có chê cười thì cùng nhau chê cười, thời gian ở hậu viện thực sự nhàm chán, bởi vậy ai nấy đều chạy tới xem ngốc tử Tống Thư Hoa để chê cười nàng.  
"Nghiệp chướng, hôm nay ngươi phải cùng Ngọc Thanh hồi môn, biết không!"  
Ngọc Thanh? Hàn Ngọc Sanh nghi ngờ lời nói của nữ nhân kia.

Nàng nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh.

Hắn tên là Ngọc Thanh sao?
Chủ mẫu Tống gia không quan tâm trên mặt Hàn Ngọc Sanh có bị thương hay không, có sợ người của Thượng thư phủ hay không, liền buộc Hàn Ngọc Sanh lên xe ngựa, cùng Ngọc Thanh về Thượng thư phủ.

Phía sau xe ngựa còn kéo theo một xe lễ vật hồi môn.  
Hàn Ngọc Sanh ngồi trên xe ngựa không ngừng ấn mũi.


Chiếc nắp trà mà chủ mẫu Tống gia ném đến vừa vặn rơi trên mũi nàng, khiến nó giống như bị mất cảm giác trong chốc lát.
Hàn Ngọc Sanh ấn mũi một cái, sau đó liếc mắt nhìn người trong xe ngựa.
Ngọc Thanh ngồi trong xe ngựa giống như rất cao hứng, không ngừng vén tấm vải trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ do dự, vẻ mặt luôn mâu thuẫn, dường như có gì đó không nói nên lời.
Giữa Thượng thư phủ và Tống phủ có chút xa, xe ngựa phải đi ra khỏi cổng thành, sau khi băng qua cầu, mới dần dần đến gần vị trí của Thượng thư phủ.
Lúc Hàn Ngọc Sanh và Ngọc Thanh cùng xuống xe ngựa, bên ngoài đã rất ồn ào náo nhiệt.
Hàn Ngọc Sanh giương mắt nhìn lên, ngoài cửa Thượng thư phủ thực náo nhiệt.

Rất nhiều người tới vây xem.

Mà ánh mắt mọi người đều đặt trên chiếc kiệu phía trước Thượng thư phủ.  
Cỗ kiệu này so với cỗ kiệu của các gia đình giàu có thông thường còn lớn, xa hoa hơn nhiều, đỉnh cỗ kiệu được khảm vào một cái dạ minh châu giá trị liên thành.

Loại dạ minh châu này cực kỳ lớn ngoại trừ trong cung thì không nơi nào có, thực hiển nhiên, bên trong kiệu là người cao sang phú quý không thể nói.
Bên ngoài kiệu có một nam tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá đang đứng, hắn cong eo, tới gần cửa kiệu, giống như đang đợi người bên trong kiệu sai bảo.  
Hàn Ngọc Sanh cùng Ngọc Thanh đứng một lúc, đang do dự có nên đi vào hay không, Ngọc Thanh đã nắm chặt lòng bàn tay, đứng bất động nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu.
Hàn Ngọc Sanh nhìn theo tầm mắt của hắn, một bàn tay vươn ra khỏi chiếc kiệu, năm ngón tay nhỏ gầy, trắng trẻo thon dài, móng tay hồng hào xinh đẹp.

Tay kia vén tấm màng lên, từ trong kiệu bước ra.
Trên mặt người nọ hờ khép một chiếc khăn mỏng, nhìn dáng vẻ thì biết là nam tử.

Nàng thấy hắn quét mắt nhìn quanh mình vài lần, liền được nam tử đẹp đẽ quý giá kia đỡ xuống, dáng người ưu nhã, chậm rãi đi vào Thượng thư phủ.
Mặc dù trên mặt nam tử mang theo một chiếc khăn mỏng, nhưng Hàn Ngọc Sanh cảm thấy rõ ràng ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng lâu hơn những người khác một chút.
Hàn Ngọc Sanh nhấc chân muốn bước vào Thượng thư phủ, nhưng lại bị người bên cạnh túm lấy cánh tay.
Vẻ mặt của Ngọc Thanh có chút hoảng hốt.
"Hắn...!hắn thực sự đã trở lại."
Lời nói lắp bắp, không có chút bình tĩnh nào như khi ở trước chủ mẫu Tống gia..