Dấm Phu

Chương 50






Hứa Chuỗi Ngọc sinh bệnh nằm trên giường mấy ngày nay, mỗi ngày Hàn Ngọc Sanh đều cố gắng về nhà sớm, giúp Hứa Chuỗi Ngọc nấu cơm, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy đến bến tàu khác làm việc.
Hứa Chuỗi Ngọc thấy như vậy, cũng không nói gì.

Chỉ luôn ăn hết thức ăn Hàn Ngọc Sanh bưng tới, ngay cả khi không đói bụng, hắn vẫn cố gắng ăn hết, sau đó đợi Hàn Ngọc Sanh đi làm mới bò xuống giường, đứng ở cửa nôn mửa.
Hắn biết rõ thân thể yếu ớt của mình sẽ mang đến cho Hàn Ngọc Sanh rất nhiều phiền toái, nếu nàng cưới người khác, thì bây giờ cũng không vất vả như vậy.
Hắn cười khổ nhìn mọi thứ trong sân.
Sống cùng Hàn Ngọc Sanh mấy tháng qua, hắn có thể cảm nhận được Hàn Ngọc Sanh không cam tâm cả đời chỉ sống như vậy, nàng vẫn luôn ở nỗ lực muốn thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Hắn vẫn luôn hiểu rõ, chỉ không nói ra, hắn không dám thừa nhận là do hắn liên lụy nàng.
* * *
Buổi chiều khi Hàn Ngọc Sanh trở về, trên tay còn xách theo trứng gà và chút thịt, vẻ mặt vui vẻ.

Lúc đẩy cửa ra, tươi cười trên mặt đã biến mất.
"Hứa Chuỗi Ngọc!"
Trên mặt nàng có lửa giận rất lớn.
"Ngươi..

Ngươi đã về."
Hứa Chuỗi Ngọc nghe thấy âm thanh của nàng, giống như bị hoảng sợ, thân thể run lên một chút, một lát sau mới xoay đầu nhìn nàng, có chút chột dạ mỉm cười.
"Ngươi đang làm gì?"
Nàng lạnh lùng nhìn thứ Hứa Chuỗi Ngọc giấu ở phía sau.

Không đợi Hứa Chuỗi Ngọc trả lời, nàng nhanh chóng đi đến gần hắn, nhìn rõ thứ phía sau hắn.
"Ngươi đang bị bệnh, tại sao còn lén giặt quần áo? Ta nhớ rõ ta không có những bộ quần áo này.

Chẳng lẽ là của ngươi? Ngươi có nhiều quần áo như vậy sao?"
Nàng trừng mắt nhìn một thùng quần áo dơ phía sau hắn, rồi nhìn hắn đầy bất mãn.
Hứa Chuỗi Ngọc cười nhìn nàng.

"Ta đã đỡ hơn nhiều.

Ta thấy ngươi làm việc vất vả như vậy, chỉ muốn phụ ngươi một chút.

Giặt quần áo cũng không vất vả, rất nhẹ nhàng."
Hắn cười càng xán lạn, trong lòng Hàn Ngọc Sanh càng thêm khó chịu.
Cho dù nàng cố gắng như thế nào, quá khứ vẫn sẽ lặp lại.

Bây giờ Hứa Chuỗi Ngọc giặt quần áo để kiếm tiền, sau này lại sẽ rời bỏ nàng.

Nàng có thể sống lại một lần, nhưng không nghĩa là nàng còn có thể trọng sinh thêm lần nữa.
Nghĩ như thế, Hàn Ngọc Sanh không thể ngăn được lửa giận trong lòng.
"Ngươi thấy giặt quần áo rất nhẹ nhàng sao? Nếu ngươi lại ngã bệnh, không phải còn khiến ta thêm phiền sao? Ngươi khỏe mạnh là sự giúp đỡ lớn nhất rồi!"
Nàng biết nói như thế sẽ làm tổn thương Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng nàng không quản miệng mình được, nàng trời sinh miệng tiện, rõ ràng sợ Hứa Chuỗi Ngọc tổn thương, nhưng cuối cùng người tổn thương hắn vẫn là bản thân nàng.
Quả nhiên, khuôn mặt Hứa Chuỗi Ngọc vốn dĩ còn cười xán lạn lập tức cứng đờ, khóe miệng không cười nổi nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn Ngọc Sanh.
Qua một lát, hắn mới lấy lại tinh thần, lại nhìn Hàn Ngọc Sanh lần nữa, ánh mắt trở nên lạnh băng.
"Ngươi nói rất đúng, là ta gây phiền phức cho ngươi.

Bản thân ta chính là phiền phức, ngươi có thể không quản ta, vốn dĩ ngươi không nên cưới ta."
Giọng nói lạnh băng, không có một độ ấm.
Hứa Chuỗi Ngọc nói xong, liền không chút do dự xoay người đi vào phòng, đóng cửa phòng lại, để nàng trong sân.
Âm thanh đóng cửa lớn như thế, quanh quẩn trong sân nhỏ, cũng giúp Hàn Ngọc Sanh bình tĩnh lại.

Nàng cúi đầu nhìn trứng gà và thịt trong tay, lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, lửa giận rốt cuộc cũng bị dập tắt.

Nàng thở dài, xách theo thịt và trứng gà đi phòng bếp nấu cơm chiều trước.
Nàng nấu cơm xong, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ.


Hàn Ngọc Sanh đành phải đi đến trước cửa phòng, thở dài một cái, mới bắt đầu gõ cửa.
"Chuỗi Ngọc, Chuỗi Ngọc, có thể ăn cơm rồi.

Ngươi đã đói chưa?"
Người trong phòng không thèm trả lời nàng.
Hàn Ngọc Sanh dựa vào cửa nghe động tĩnh, đợi một hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, cực kì an tĩnh.

Nàng lại kêu thêm mấy tiếng.
"Chuỗi Ngọc, nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ đi đây.

Nghe nói gần đây có một hồng lâu mới mở, các công tử trong đó tướng mạo như thiên tiên, trầm ngư lạc nhạn.

Tuy ta là chính nhân quân tử, nhưng cũng không dám bảo đảm trong lòng không loạn đâu."
Nàng nói xong, cố ý bước chân thật mạnh, sau đó dùng sức kéo cửa ra.

Cửa lớn vốn dĩ đã rất cũ kĩ, nàng dùng lực lớn như vậy, lập tức kêu "kẽo kẹt" một tiếng.
Hàn Ngọc Sanh đứng ở cửa chờ động tĩnh trong phòng.
Lúc nàng thật sự không kiên nhẫn chờ nữa, quyết tâm tiến lên muốn đá văng cửa phòng, cánh cửa vốn dĩ đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Người trong phòng cũng đi ra.
Hứa Chuỗi Ngọc trợn tròn mắt, khuôn mặt mờ mịt và vô lực, nhìn khắp nơi xung quanh, liền thấy Hàn Ngọc Sanh.
Lúc Hàn Ngọc Sanh còn chưa kịp phản ứng, Hứa Chuỗi Ngọc lại đi về phòng, chuẩn bị đóng lại lần nữa.

Hàn Ngọc Sanh tất nhiên sẽ không để hắn làm như thế, nàng đi nhanh về phía trước, duỗi tay chặn Hứa Chuỗi Ngọc đang muốn đóng cửa lại, sau đó trong lúc Hứa Chuỗi Ngọc đưa mắt nhìn nàng, nàng nhanh chóng bước vào phòng, đẩy cửa ra.
Hứa Chuỗi Ngọc chỉ yên lặng nhìn nàng, không lên tiếng.
"Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi tức giận có thể trực tiếp mắng ta, sao để trong lòng khiến mình khó chịu?"
Nàng gắt gao ôm chặt lấy người trước mặt.

Hứa Chuỗi Ngọc dựa vào lòng ngực nàng, không lên tiếng, qua một lát, mới rầu rĩ nói.
"Ngươi còn quan tâm ta làm gì? Không phải muốn đi tìm hồng lâu công tử gì đó sao?"
Hứa Chuỗi Ngọc cuối đầu, nàng không thấy được biểu tình của hắn, nhưng nàng vẫn mừng rỡ cười ngây ngô, ôm chặt người trong lòng ngực, cúi đầu hôn trán, gương mặt và bờ môi của hắn.
"Hứa Chuỗi Ngọc a Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi đúng là rất đáng yêu.

Ta tùy tiện nói vài câu ngươi liền tin.

Trong thị trấn làm gì có hồng lâu nào.

Ngươi đúng là đơn thuần đáng yêu mà."
Tâm tình của nàng rất tốt.
Nhưng người trong lòng ngực nàng lại không quá vui.

Dùng sức đẩy nàng ra, đôi mắt xinh đẹp căm tức nhìn nàng nói.
"Ngươi dám gạt ta!"
Nàng dỗ hắn ăn cơm, nhưng Hứa Chuỗi Ngọc tức giận, căn bản không muốn thuận theo nàng, những thứ nàng gắp hắn đều không ăn.
"Hứa Chuỗi Ngọc! Lại không ăn, ta sẽ tức giận."
Hứa Chuỗi Ngọc mới bưng chén cơm lên, hỏi nghi vấn trong lòng.
"Ngươi có thể nói với ta, tại sao khi nhìn thấy ta giặt quần áo, ngươi lại tức giận như vậy không?"
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Ngọc Sanh phát hỏa lớn như vậy, hắn có chút kinh hãi thậm chí không biết ứng phó như thế nào.

Hàn Ngọc Sanh vừa rồi hắn có chút không quen.
Hàn Ngọc Sanh nắm tay hắn, ngữ khí có chút trầm trọng, càng nghiêm túc.
"Chuỗi Ngọc, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được, không cần lo cho ta.

Bây giờ ta làm ở bến tàu chỉ là tạm thời, ta đã nghĩ ra việc ta thật sự muốn làm."
"Việc gì?"
Hứa Chuỗi Ngọc hơi kinh ngạc.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn một hồi lâu, nàng đã có quyết định.

Lúc đầu nàng còn muốn báo thù, cho nên quyết tâm tham gia giáo phái, đi trên con đường giống như đời trước, sau đó chính tay đưa kẻ thù vào chỗ chết.
Nhưng tất cả những tính toán đó, từ khi nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc giặt quần áo liền tan thành mây khói.

Nếu nàng vẫn gia nhập giáo hội như đời trước, cả đời của Hứa Chuỗi Ngọc và nàng sẽ không thay đổi, nàng trọng sinh cũng không còn ý nghĩa gì.
Nếu muốn thay đổi điểm này, có phải nàng nên chọn một con đường khác hay không?
"Chuỗi Ngọc, ta quyết định làm quan.

Ngươi ủng hộ ta, được không?"
Đời trước, là Hứa Chuỗi Ngọc và Hạ Vân Hoàn buộc nàng làm quan, trong lòng nàng cực kì không thích, nhưng bây giờ nàng tự nguyện làm quan, vì tương lai của Hứa Chuỗi Ngọc và nàng, nàng vui vẻ chịu đựng.
"Tốt, ta sẽ vẫn luôn, vẫn luôn ủng hộ ngươi."
Hứa Chuỗi Ngọc sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười.
Thật ra Hứa Chuỗi Ngọc muốn hỏi nàng, nếu muốn phát tài gì đó, vẫn có con đường khác, vì sao thế nào cũng phải muốn làm quan.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hỏi, hắn nghĩ, nàng muốn làm như thế, hắn chỉ cần yên lặng ở phía sau ủng hộ nàng, cho đến chết mới thôi.
"Cảm ơn ngươi."
Nàng cúi đầu, lại vừa ôm vừa hôn người trong ngực.
"Cho nên Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi không được bị bệnh, ta muốn ngươi cùng hưởng vinh hoa phú quý với ta, biết chưa?"
Nàng sợ, lúc nàng công thành danh toại, người nàng muốn quý trọng nhất lại không còn nữa, như vậy những nỗ lực của nàng đều không còn ý nghĩa gì nữa.
"Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi mới là vinh hoa phú quý của ta."
"Ha ha."
Hứa Chuỗi Ngọc nghe vậy, cười cực kì vui vẻ, chủ động hôn lại nàng, vui mừng khiến Hàn Ngọc Sanh không biết làm sao.
"Vậy những thứ đó, làm sao bây giờ?"
Ăn cơm xong, Hứa Chuỗi Ngọc liền cau mày, nhìn một thùng quần áo dơ trong sân, tức khắc có chút đau đầu.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn cười.
"Để ta làm, ngươi nhìn là được."
Sau đó, Hứa Chuỗi Ngọc ngồi trên ghế dài, để chân trần, vừa bưng canh uống, vừa nhìn Hàn Ngọc Sanh.
Hàn Ngọc Sanh ngồi tren ghế đẩu, cuối đầu giặt quần áo.
"Hứa Chuỗi Ngọc, mang vớ chân vào, lát nữa sẽ cảm lạnh."
Nàng vừa giặt quần áo, vừa quay đầu nhìn Hứa Chuỗi Ngọc.

Thấy chân hắn trần trụi, mày lập tức liền nhăn thành một đoàn.
Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng cười.
"Lát nữa sẽ mang."
Sau đó cuối đầu ăn canh, cũng không đi mang vớ..