Đàm Tiên Sinh, Anh Thật Ngọt Ngào!!!

Chương 24: " Chúng ta thật sự rất có duyên phận "




Trương Cẩn Y hôm nay không về nhà mà trực tiếp đến tìm Đàm Cảnh Nghi. Cô đứng trước cửa nhà anh, bấm chuông. Cửa được mở ra, Đàm Cảnh Nghi nhìn cô có chút bất ngờ

- " Sao em đến không gọi cho anh?"_ Đàm Cảnh Nghi

Trương Cẩn Y không quan tâm lời anh nói. Trực tiếp chủ động ôm lấy Đàm Cảnh Nghi. Hành động này của cô, khiến anh không khỏi bất ngờ. Cô người yêu bé nhỏ của anh đang làm nũng với anh sao? Tay anh cũng ôm chặt lấy eo của cô, vỗ nhẹ lưng cô. Trương Cẩn Y ngày càng dụi đầu mình vào lồng ngực của Đàm Cảnh Nghi, từ từ nhận diện ra mùi hương quen thuộc của anh, mùi hương của người trước đây đã âm thầm giúp cô dù chưa quen biết

- " Em sao vậy?"_ Đàm Cảnh Nghi dịu dàng hỏi

Trương Cẩn Y nhất thời rơi nước mắt, cô ngửa mặt ra nhìn anh. Đàm Cảnh Nghi liền bối rồi không hiểu cô đã gặp chuyện gì

- " Sao lại khóc...Nói anh nghe...Thôi được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện "_ Đàm Cảnh Nghi

Lúc đó Trương Cẩn Y mới nhẹ nhàng buông anh ra, cùng anh đi vào trong. Đàm Cảnh Nghi định vào bếp lấy nước trái cây cho cô, không ngờ anh vừa quay lưng cô lại như nam châm, mãnh liệt ôm anh từ phía sau

- " Sao anh không nói? Sao anh không cho em biết? Sao anh cứ mãi âm thầm lặng lẽ như vậy ?"_ Trương Cẩn Y

- " Em nói gì vậy Cẩn Y?"_ Đàm Cảnh Nghi không hiểu hỏi

- " Sao anh không nói cho em biết anh là người đã cõng em ở trường khi tới kì? Sao anh không nói em nghe việc anh đã bế em chạy đến phòng y tế khi em ngất vì kiệt sức "_ Trương Cẩn Y vừa nói vừa thút thít. Cô thấy cô nợ anh nhiều quá



- " Nhiêu đó có là gì đáng để anh phải kể chứ? Làm sao bằng việc em đã giúp anh năm xưa?"_ Đàm Cảnh Nghi

- " Em giúp anh? Em giúp anh việc gì cơ chứ?"_ Trương Cẩn Y

Đàm Cảnh Nghi xoay người về phía cô, tay anh vẫn yên vị giữ lấy eo của cô thì thào

- " Em đã quên ngày cùng gia đình dự tiệc năm xưa sao? Buổi tiệc hội tụ những người trong giới thượng lưu...Anh lúc đó vì dị ứng với tiếng ồn nhưng vì là con trai duy nhất của Đàm Thị mà buộc phải đến cuộc hẹn. Anh đã nhút nhát trốn một mình trong góc tường. Lúc đó anh đã cấp 3 rồi, mà còn yếu đuối như vậy. Bỗng nhiên trong phút tăm tối nhất, một cô bé đã chạy về phía anh, an ủi anh, nói cho anh những lời triết lí. Lúc nghe anh đã nghĩ cô bé đó tuổi còn nhỏ mà đã xem ngôn tình quá nhiều, nói toàn những lời mỹ miều. Nhưng chính vì vị ngọt của viên kẹo cô ấy bón cho anh, chính vì chiếc khăn tay có mùi hương dịu nhẹ đã giúp anh bình tâm hơn rất nhiều. Trước khi rời khỏi cô ấy còn giới thiệu rất dõng dạc với anh " Em là Trương Cẩn Y, em đã học cấp 2 rồi, em là con gái của tập đoàn Trương Thị....Hi vọng sau này có dịp gặp lại ca ca. Ca ca mạnh mẽ lên nhé". Nhờ cô bé đó anh đã thức tỉnh và nhận ra tiếng ồn không đáng sợ như anh nghĩ. Anh luôn khắc cốt ghi tâm cái tên đó. Lần đầu tiên anh cõng em ở trường, đã nhận ra sự quen thuộc trên khuôn mặt. Khi biết tên em là Trương Cẩn Y anh đã yếu lòng rất nhiều. Anh đã tự tìm hiểu và chắc chắn người giúp anh năm xưa và em là cùng một người "_ Đàm Cảnh Nghi

- " Chuyện năm đó em không quên. Chỉ là em không sao nhớ nổi khuôn mặt anh lúc đó.. Thật xin lỗi anh...Cảnh Nghi "_ Trương Cẩn Y

- " Em không có lỗi. Cẩn Y....em nên nhớ với Đàm Cảnh Nghi anh, Trương Cẩn Y em chưa bao giờ có lỗi"_ Đàm Cảnh Nghi

Nói hết câu, anh dẫn cô vào phòng của mình, lấy chiếc khăn tay ngày xưa cô đưa cho anh để cho cô xem. Trương Cẩn Y rất bất ngờ về chuyện này, ngay cả chiếc khăn anh cũng giữ rất kĩ càng, nó vẫn còn rất mới. Đàm Cảnh Nghi ôm Trương Cẩn Y từ sau một cách thân mật, hôn nhẹ lên má của cô. Hai người cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đêm

- " Đàm Cảnh Nghi...anh có thấy chúng ta thật sự rất có duyên phận không?"_ Trương Cẩn Y vui vẻ hỏi

- " Rất có đó!!!!"_ Đàm Cảnh Nghi