Hôm nay là cuối tuần, cô có hẹn với Vu Bách Điền ở trường để chụp ảnh lưu niệm ngày anh tốt nghiệp. Trương Cẩn Y mặc một chiếc đầm trắng xòe, tay bồng trễ vai trông thật dịu dàng. Cô cũng trang điểm nhẹ để trở nên ngọt ngào hơn
Khi đến nơi thấy Vu Bách Điền đã nhận bằng, ôm 1 bó hoa tươi cười xán lạn nhìn cô. Trương Cẩn Y lúc đó không thể không rung động thêm chút.
- " Em đến đúng giờ chứ?"_ Trương Cẩn Y
- " Rất đúng"_ Vu Bách Điền cười
Trương Cẩn Y nhìn anh dịu dàng đưa cho anh món quà mình đã chuẩn bị trước để tặng anh
- " Hôm nay là ngày đặc biệt. Chúc mừng anh nhé. Món quà này hi vọng anh sẽ thích nó"_ Trương Cẩn Y
- " Cảm ơn em...Cẩn Y "_ Vu Bách Điền
Đúng lúc đó Đàm Cảnh Nghi đi ngang qua. Hôm nay bên chuyên ngành diễn xuất vẫn chưa tốt nghiệp nhưng dường như có việc gì đó nên Đàm Cảnh Nghi mới đến trường. Vẻ mặt lạnh nhạt khí lạnh tỏa quanh người, ung dung bước đi không quan tâm ai
- " Đàm tiên sinh...Cậu chụp giúp tôi tấm ảnh được không? "_ Vu Bách Điền
Vốn định khước từ, không quan tâm nhưng không hiểu sao bước chân của Đàm Cảnh Nghi lại dừng lại. Anh xoay người lại lạnh nhạt nói 1 câu
-" Được"_ Đàm Cảnh Nghi
Thế là Vu Bách Điền và Trương Cẩn Y vui vẻ đưa điện thoại cho Đàm Cảnh Nghi. Hai người cùng tạo dáng khá thân mật. Tay của Vu Bách Điền nhẹ nhàng vòng qua chiếc eo thon gọn của Trương Cẩn Y và Trương Cẩn Y cũng nhẹ nhàng tựa đầu mình vào lồng ngực của Vu Bách Điền... cả hai cùng cười mãn nguyện
Đàm Cảnh Nghi vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Họ cứ tạo dáng và anh cứ việc chụp thôi. Sau khi xong Trương Cẩn Y cũng không quên cảm ơn Đàm Cảnh Nghi
- " Cảm ơn Đàm Tiên sinh"_ Trương Cẩn Y cứ tưởng Đàm Cảnh Nghi thích được gọi như thế nên thuận miệng gọi theo Vu Bách Điền
Nhưng sau khi nghe câu cảm ơn đó, mặt của Đàm Cảnh Nghi lại lạnh nhạt hơn, không trả lời mà trực tiếp xoay người bỏ đi
- " Ngày mai chúng ta gặp ở rạp chiếu phim nhé!"_ Vu Bách Điền
- " Vâng "_ Trương Cẩn Y
Cả hai cười đùa vui vẻ. Đàm Cảnh Nghi chậm rãi bỏ đi vẫn nghe được cuộc hẹn của hai người. Miệng khẽ nhếch cười vì sự ban phát cẩu lương từ trên trời rơi xuống cho mình
---------dãy phân cách------------
Trương Cẩn Y hôm nay mặc một chiếc chân váy trắng và áo phông hồng đơn giản nhưng lại vô cùng trẻ trung ngọt ngào. Cô nhanh chóng đến nơi đã hẹn với Vu Bách Điền, vì hẹn xem phin nên không thể vào trễ được. Khi xe của cô dừng trước rạp, cô bước xuống vẫn không thấy Vu Bách Điền. Bình thường anh rất đúng giờ, đa số đều đến sớm chờ cô. Trương Cẩn Y cũng không thắc mắc nhiều, chỉ nghĩ đơn giản anh có việc nên sẽ đến muộn một tí
Cô chờ trước cổng đã 20p vẫn không thấy tâm hơi của Vu Bách Điền đâu. Định lấy điện thoại ra gọi cho anh một cuộc thì thấy Trình Phiên Phiên gọi tới cho cô. Trương Cẩn Y liền nhấc máy
- " Alo...tớ nghe đây Phiên Phiên"_ Trương Cẩn Y
- " Y Y cậu không đến tiễn Vu Bách Điền sao? Hôm nay anh ấy bay về Mỹ. Nghe nói định cư luôn đó. Hai người thân thiết như vậy sao không đến tạm biệt nhau một chút? Chuyến bay đã cất cánh được 5p rồi..."_ Trình Phiên Phiên đang nói thì đầu dây bên kia đã tắt
Chiếc điện thoại của Trương Cẩn Y đang cầm trên tay vô thức rơi xuống nền đường lạnh lẽo. Trương Cẩn Y vẫn không thể hiểu nỗi bản thân đang rơi vào tình huống gì. Cô như điên dại ngồi xuống nhặt lấy điện thoại gọi cho Vu Bách Điền nhưng chỉ nhận lại sự im lặng trong vô thức. Ngay cả Wechat cũng không thể nhắn tin được...chính xác hơn Vu Bách Điền đã chặn tin nhắn của cô. Trương Cẩn Y ngước mặt lên nhìn trời, bầu trời hôm nay cũng thật chiều lòng người, âm u, uất ức. Nước mắt của cô từng giọt từng giọt ngược xuôi chảy xuống trên gò má trắng nõn xinh đẹp. Lòng cô đau quặng như ai đâm vào. Rốt cuộc cô đã sai điều gì khiến anh ra đi không một lời từ biệt...nhìn cô chẳng khác nào một đứa trẻ bị bỏ rơi
Mưa nặng hạt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống. Trương Cẩn Y cũng không quan tâm, cô vẫn ngồi bất động như thế, cuối mặt mà khóc. Cô cảm thấy trời mưa cũng tốt, sẽ chẳng có ai thấy được cô đang khóc, sẽ chẳng có ai thấy yếu mềm của cô, sự thất bại trong tình cảm đầu đời
Bất chợt Trương Cẩn Y cảm nhận rõ dường như có ai đó đang che chắn cho cô. Ngước mặt lên thì thấy thấy cô đang được che ô. Trong lòng mừng rỡ nghĩ rằng Vu Bách Điền đã quay trở lại nhưng không ngờ người che ô cho cô lại là người cô không nghĩ đến nhất
- " Sao lại là anh?"_ Trương Cẩn Y vừa khóc vừa hỏi
- " Đứng lên đi!!!"_ Đàm Cảnh Nghi