Đông Hoàng Như Yên nói:
- Nàng còn có thể có bí mật gì, chẳng lẽ còn có bảo bối gì không nói ra? Hư Thiên Kính và những cái kia, chỉ là di chuyển lực chú ý sao?
Hả?
Đông Hoàng Như Ảnh khẽ động trong lòng.
Hư Thiên Kính di chuyển lực chú ý?
Bọn người Lan Nặc là từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đi ra, mang theo thứ gì cũng đều là chính bọn hắn nói ra.
Bởi vì Hư Thiên Kính, Trường Sinh Đao, Càn Khôn Hồ Lô, Sát Hồn Châm đều là vũ khí tồn tại ở trong sử sách tuyệt mật của thần giáo bọn hắn, bọn hắn đều một mực bị hấp dẫn lực chú ý, đương nhiên chỉ cho là có những thứ này.
Đừng nói nàng, thần giáo đều sẽ cho rằng như thế.
Nếu như Lan Nặc kỳ thật còn mang theo những thứ khác thì sao?
Nhưng thứ gì so với Hư Thiên Kính còn muốn quý giá hơn, lại cần vũ khí như Hư Thiên Kính, Trường Sinh Đao này làm hỗ trợ?
Đông Hoàng Như Ảnh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao nơi đó cũng là Vĩnh Hằng Thánh Sơn, chôn giấu quá nhiều bí mật, nói không chừng lại có thứ gì đó sau trăm năm lại được khám phá ra.
Đông Hoàng Như Yên tiến đến bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh, cười xấu xa nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nói bọn hắn trong phòng đều làm cái gì rồi? Ròng rã hai canh giờ đó.
Đông Hoàng Như Ảnh không quan tâm bọn hắn làm cái gì, nàng quan tâm là trong tay Lan Nặc có cái gì.
Nếu như Lan Nặc thật sự có Linh Bảo càng đặc biệt hơn, nàng cần nhìn thẳng vào nha đầu này.
Bọn người Lan Nguyệt trở lại vây quanh Lan Nặc ở trong gian phòng của bọn hắn. Vừa đóng cửa phòng lại, bọn hắn liền cũng nhịn không được, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình huống.
- Không cần lại lo lắng Khương Nghị, ta đã ký khế ước nhân chủng với hắn.
Bây giờ Lan Nặc không chỉ không cần lo lắng Khương Nghị lại hại nàng, mà còn rất chờ mong Khương Nghị trưởng thành.
Chờ ngày nào đó trong tương lai, Linh văn của nàng càng ngày càng mạnh, cảnh giới của càng ngày càng cao liền có thể tiến hành theo chất lượng khống chế Khương Nghị, trở thành vũ khí trong tay của nàng.
- Khế ước nhân chủng?
Bọn người Lan Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn, tỷ tỷ có thể thuyết phục Khương Nghị ký kết loại khế ước này.
Tỷ tỷ là Thiên linh văn, Khương Nghị chỉ là Thánh linh văn. Tỷ tỷ còn có thể tiếp tục trưởng thành, Khương Nghị thì vĩnh viễn dừng bước tại Thánh linh văn, chẳng phải là mang ý nghĩa Khương Nghị sẽ trở thành nô lệ của tỷ tỷ sao?
Thật tốt!!
- Ta không biết lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì, nhưng ký kết khế ước vô cùng thành công.
Lan Nặc không nghĩ tới mình lại dùng khế ước nhân chủng đến trên thân người ngoài, nhưng cứ như vậy, nàng đã có thể không cố kỵ gì mà vận dụng khế ước này.
- Hừ hừ, xem hắn còn tùy tiện thế nào.
- Thả hắn tự do trưởng thành ba năm, năm năm, từ từ, hắn sẽ trở thành người hầu của chúng ta.
- Ha ha, tiện nghi cho hắn thật, vậy mà có thể trở thành người hầu của chúng ta.
- Tại sao ta lại có chút cảm giác kỳ quái, Khương Nghị có thể không hỏi rõ ràng tình huống, liền ký kết loại khế ước linh hồn này sao?
- Hắn khẳng định đã có tính toán của hắn, nhưng hắn chung quy vẫn là Thánh linh văn. Chỉ cần cho tỷ tỷ thời gian ba năm, năm năm, Khương Nghị liền chạy không xong.
Bọn người Lan Nguyệt rất yên lòng, không còn lo lắng Khương Nghị trở thành uy hiếp, ngược lại có chút mong đợi.
Lan Dận tin tưởng Lan Nặc khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó để Khương Nghị ký kết khế ước nhân chủng, không lo lắng sẽ có vấn đề gì khác:
- Tại sao Khương Nghị tới phương bắc?
- Hẳn là có liên quan cùng Khổng Tước Ngũ Sắc. Lão yêu kia có khả năng đã mang bí mật Vạn Linh Huyết Thụ ra ngoài.
- Vậy không phải chúng ta nên nhanh về thần giáo một chút sao?
- Không cần thiết. Nếu quả như Khổng Tước Ngũ Sắc thật đưa tin tức ra tới, Khổng Tước nhất tộc cũng sẽ không lập tức đi đến thần giáo chất vấn, bọn chúng không có đảm phách cùng thực lực lớn như vậy, nhiều nhất chính là tự mình làm chuẩn bị, hoặc là bí mật liên hệ cùng một số Yêu tộc.
Lan Nặc bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cũng không còn khẩn trương nữa.
Nhưng cần cảnh giác Đông Hoàng Như Ảnh, nữ tử này rất khôn khéo, nói không chừng có thể đã đoán được thứ gì rồi.
…
Ác Nhân cốc!
Trời đã sáng, nhưng mê vụ bao phủ trong cánh rừng vẫn lờ mờ lại âm trầm.
Các quầy bán hàng rong còn đang ở các nơi rao hàng lấy đồ, sát thủ hoàn thành nhiệm vụ bí mật lẻn về rừng rậm, cũng có phú gia công tử náo loạn cả đêm mang theo Linh Bảo cùng nô lệ mình mua được, hài lòng rời khỏi.
Thời điểm Khương Nghị xuyên qua rừng rậm lại thấy được nam tử bán Thương Sinh Cung.
Lại còn có người đang cùng hắn làm giao dịch.
- Ngươi đợi không được Thánh phẩm lôi pháp, đây là hai bộ lôi pháp cấp sáu. Nếu như ngươi đồng ý, bọn chúng là của ngươi, nếu như không đồng ý, vậy ngươi cứ tiếp tục chờ ở đây đi.
Một nam tử gầy gò tiện tay ném ra hai quyển thư quyển, có chút ngẩng đầu, thái độ kiêu căng.
Nam tử phía sau Thương Sinh Cung chỉ thờ ơ trừng mắt lên.
- Xem như nó là chế phẩm do Phù Sinh hội phục thì cũng chỉ là một phế phẩm, không đáng tới thánh pháp. Huống chi, coi như thật đợi được thánh pháp, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống mà mang ra khỏi Cổ Hoa hoàng thành sao?
- Thế lực có thể lấy ra thánh pháp, tất nhiên có thể làm chút tay chân trên thánh pháp. Coi như Ác Nhân cốc có thể bảo đảm ngươi nhất thời, nhưng có thể bảo đảm ngươi một thế sao?
- Bọn hắn sớm muộn cũng có thể truy đuổi được ngươi.
Nam tử kiêu căng nói xong, còn hừ một tiếng:
- Thấy tốt thì lấy đi. Muốn có được thánh pháp, trừ phi bái nhập đại tông môn hay đại tộc nào đó, hoặc thám hiểm di tích bí cảnh. Ngươi muốn giao dịch thánh pháp tại chợ đen, coi như đạt được, cũng không phải của ngươi.
Nam tử phía sau Thương Sinh Cung khẽ nhíu mày, vẫn trầm mặc không nói gì.
Nam tử kiêu căng ngồi xổm người xuống, đưa tay đặt bên trên lôi pháp:
- Ta chỉ cho ngươi một cơ hội này, chờ ta đi, chỉ sợ ngươi ngay cả một bộ lục phẩm lôi pháp cũng không chiếm được.
Nam tử sau Thương Sinh Cung nắm lại nắm đấm, biểu hiện ra lo nghĩ của hắn, cũng đang giãy dụa.
Thật lâu...
Cuối cùng hắn vẫn cầm Thương Sinh Cung, bỏ lên trên võ pháp.
- Ha ha, tính ngươi cất nhắc.
Nam tử kiêu căng nắm chặt Thương Sinh Cung, đứng dậy cười to.
- Đối đãi nó thật tốt.
Nam tử cuối cùng cũng nhìn Thương Sinh Cung, lắc đầu liền muốn rời khỏi.
Nhưng đúng vào lúc này đợi, nam tử kiêu căng đạt được Thương Sinh Cung đột nhiên huy động khí lãng mãnh liệt, nâng một tay đánh vỡ nát Thương Sinh Cung.