- Chu Tước pháp chỉ vừa mới có cảm ứng, hắn hẳn là còn ở ngoài trăm dặm. Không sai được, chính là phương bắc.
- Sao hắn lại tới từ nơi đó?
Lư Kính Thiên kỳ quái, không phải trốn ở trong Vô Hồi thánh địa bế quan sao?
- Lư các chủ, đi mau, chúng ta sớm làm tốt mai phục.
Tiêu Lạc Lê lần theo chỉ dẫn của Chu Tước pháp chỉ đi về hướng bắc.
- Yên tâm, mặc kệ hắn từ đâu tới đây, đều không có chỗ để trốn.
Lư Kính Thiên rất tự tin, bởi vì kế hoạch của bọn họ thường vô cùng cẩn thận, bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm.
Ngoài trăm dặm phương bắc bầu trời.
- Tỷ phu, nơi này chính là quê hương của huynh sao?
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đứng trên lưng cự ưng, ngạc nhiên nhìn ra xa.
Gần ba tháng hành trình, bọn hắn đã chết lặng với rừng rậm cùng dãy núi đầm lầy cùng sa mạc dọc đường,, đột nhiên nhìn thấy hoang nguyên mênh mông, đều có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.
Hoang dã mênh mông, cỏ xanh như sóng, trước những cơn gió nhấc lên tầng tầng gợn sóng, liên miên bất tuyệt.
Tươi mát, tự do!
Những con sông to lớn đi ngang qua hoang dã, lan tràn ra vô số nhánh sông.
Trời xanh như màn, mây trắng như tuyết, giữa đất trời là một mảnh tươi mát sáng tỏ.
Mãnh thú thành đàn, tuỳ tiện lao nhanh, một mảnh cảnh tượng bừng bừng sinh cơ.
- Nơi này không có tông môn, chỉ có gia tộc, mỗi gia tộc kiến tạo một tòa thành, lớn có thể có mấy chục dặm, nhỏ chỉ có hơn mười dặm. Lục gia là mạnh nhất, phạm vi có thể đạt tới trăm dặm, Phượng gia đứng vào thứ hai, phạm vi hơn bảy mươi dặm.
Phượng Bảo Nam nhìn hoang dã mênh mông, rung động lại hoảng hốt.
Từ biệt ba năm, rốt cuộc cũng trở về quê quán, hoang dã quen thuộc, không khí quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc.
Nhưng, hắn vui mừng không nổi, ngược lại có ưu phiền thương nhớ.
Trong lòng thì thào khẽ nói, tỷ tỷ, ta mang tỷ về nhà.
- Nơi này có bí cảnh bảo địa gì đặc thù sao?
Kiều Thiên Mạch đứng thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu, hắn không phải đến tham quan, mà là lịch luyện.
- Về nhà thu xếp tốt trước, ta sẽ giới thiệu kỹ càng tình huống Nam Bộ cho các ngươi.
Phượng Bảo Nam tỉnh lại bên cạnh Khương Nghị:
- Đi về phía trước hơn hai trăm dặm liền có thể đến Ly Hỏa thánh địa.
Khương Nghị từ trong minh tưởng khôi phục lại, đứng dậy nhìn qua mặt đất bao la:
- Chúng ta tách ra từ đây đi. Thiên Mạch, các ngươi trước cùng Phượng Bảo Nam về Phượng thành, chính ta đi đến Ly Hỏa thánh địa một chuyến. Bảo Nam, nói tình huống với bá phụ một chút, thúc đẩy Phượng gia cùng phụ thân ta hợp tác. Chỉ cần tương lai Ly Hỏa thánh địa thuận lợi quy thuận Vô Hồi thánh địa, Phượng gia chính là đại đệ nhất gia tộc tại Hoang Mãng nguyên. Đến ngày Vô Hồi thánh địa trở thành tôn chủ thánh địa Nam Bộ thì sẽ không có ai có thể tổn thương đến Phượng gia.
Phượng Bảo Nam cưỡng ép đề cao tinh thần, mời bọn người Kiều Thiên Mạch, nói:
- Cùng ta về nhà đi, nơi đó cũng là nhà của các ngươi.
Khương Nghị an bài tặc điểu:
- Đưa bọn hắn đến Phượng thành, sau nửa tháng, lại mang Phượng Bảo Nam đến Ly Hỏa thánh địa tìm ta, chúng ta cùng đi Vô Hồi thánh địa.
Tặc điểu hét dài một tiếng, chở bọn người Phượng Bảo Nam phóng tới phương xa.
Khương Nghị thả người nhảy xuống, ngưng tụ hỏa dực giữa không trung, bay tới Ly Hỏa thánh địa.
Ngoài mười dặm, Bách Lý, Mạc Yêu trốn trong bụi cỏ cao tới eo, ẩn giấu bóng dáng, nhanh chóng theo vào.
Hắn rất ưa thích loại cảm giác tung hoành ngang dọc này, cũng rất kiêu ngạo vì đã đi ngang qua nửa cái Thương Huyền, trong suốt hành trình không có gặp được chuyện ngoài ý muốn lớn nào cả.
Bình thường đều là vấn đề nhỏ, đều bị hắn lặng yên không tiếng động giải quyết.
Bây giờ tiến vào Hoang Mãng nguyên, xem như là lãnh địa của tiểu chủ nhà mình. Chỉ cần tiến vào Ly Hỏa thánh địa, sứ mệnh bảo vệ trận đầu của hắn đã coi như hoàn thành trọn vẹn.
Đáng tiếc là, tiểu chủ cũng không tính để hắn công khai xuất hiện.
- Ly Hỏa thánh địa hẳn là sẽ có rất nhiều dược liệu, chỉ mong có thể cho ta niềm vui bất ngờ.
Bây giờ Khương Nghị chỉ mong lấy dược liệu cần bình thường cùng với tập hợp đủ dược liệu đặc thù trước tiên, về phần những kíp nổ kia, còn cần phải đến Vương Quốc Hắc Ám sưu tập.
- Trước khi đến Vương Quốc Hắc Ám, cũng có thể đến Đại Hoang thâm uyên thử thời vận. Còn có...
- Còn có cái gì?
- Ta nhớ Chí Tôn Kim Thành có khống chế một bảo địa là 'Luân Hồi bí cảnh', ngươi có thể điều tra tình huống nơi đó. Nếu thật như trong trí nhớ của ta, chỗ đó, có lẽ có thể tìm được một hai loại thuốc dẫn.
- Ngài cũng biết rồi Luân Hồi bí cảnh?
Trong trí nhớ kiếp trước của Khương Nghị không có Luân Hồi bí cảnh, có thể là kiếp trước của mình không có trải qua bao nhiêu.
- Trong trí nhớ của ta, có một nơi gọi Luân Hồi tinh không, là một chỗ cùng loại với Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Nhưng, lấy thực lực Chí Tôn Kim Thành giống như khống chế không nổi loại như nơi kia.
Đan Hoàng không có trực tiếp phủ định, dù sao cũng là đã ba mươi ngàn năm, thời gian quá dài, khả năng phát sinh một loại thay đổi nào đó, cũng có thể là trận đại chiến đồ thần năm đó phá hủy rất nhiều không gian thần bí.
- Đại Hoang thâm uyên, Vương Quốc Hắc Ám, Luân Hồi bí cảnh, còn có nơi khác có thể tìm tới thuốc dẫn, ta đều sẽ thử.
Khương Nghị đã chuẩn bị xuất ra ba đến năm năm thậm chí thời gian dài hơn để tìm kiếm dược liệu cho Kiều Hinh.
Nhưng...
Lúc Khương Nghị bay lên đột nhiên nhìn thấy dưới hoang dã hai ngàn mét xuất hiện mảng lớn chùm sáng thần bí. Giống như dòng sông màu bạc, tuỳ tiện lao nhanh, nhanh chóng lan tràn, khuếch tán ra đồ án thần bí lại phức tạp.
Thời điểm Khương Nghị đang chú ý tới nơi đó, đồ án màu bạc nhanh chóng mở rộng, trải rộng ra mấy vạn mét.
Thứ gì?
Khương Nghị đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng phóng lên trời cao, nhưng khi hắn ngẩng đầu chạy trốn, một khắc này, không trung đang thổi tầng mây qua nặng nề đột nhiên biến thành màu bạc, oanh minh trầm đục, mây mù tán loạn, một mảnh hoa văn phức tạp giống nhau như phía dưới như đúc, phấp phới giữa trời cao.
Ầm ầm!
Đồ án trong hoang dã tăng vọt ánh sáng, như cơn lốc cuồn cuộn giữa trời.
Trên bầu trời, đồ án cuồn cuộn mãnh liệt, giống như Tinh Hà đầy trời.
Trong chớp mắt, hai loại năng lượng trên dưới hợp kích, che mất Khương Nghị.
Khương Nghị giống như đột nhiên đặt mình vào tinh không vô tận.
Mênh mông, vô ngần, hắc ám vô biên.
Ức vạn tinh quang sáng chói lấp lóe, Tinh Hà thần bí ở phương xa đang lao nhanh.
Một loại thần uy không cách nào nói rõ bao phủ Khương Nghị.
Lạnh cả người!
Khương Nghị muốn thoát khỏi, muốn phản kích, lại phát hiện thể bị khống chế, ngay cả linh văn đều nhanh chóng yên lặng.