Khương Hồng Võ gật gật đầu, trước đó đã cân nhắc bảy tòa cổ thành, Phượng gia thuộc về chọn lựa đầu tiên, bởi vì thanh danh bọn hắn rất tốt, cũng bởi vì sau khi thành Bát Hoang bị diệt, Phượng thành đã là đệ nhất đại thành.
Nếu như Phượng Bảo Nam có thể bái nhập Vô Hồi thánh địa, bọn hắn xem như người một nhà, cái này so kết minh bình thường đều là càng thân cận hơn.
Khương Nghị giao Thao Thiết Thánh Pháp phỏng chế cho Khương Hồng Võ:
- Ta chỗ này còn có thánh pháp. Ngươi vụng trộm luyện, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ở trước mặt người ngoài. Ngoài ra...
- Còn có chuyện gì?
- Ta có mấy bằng hữu, hi vọng phụ thân có thể đối đãi bọn hắn giống như đối đãi với người nhà, nhất là bảo vệ bọn hắn an toàn.
- Bọn hắn ở đâu?
- Phượng gia.
…
- Nơi này! Ở nơi này!
Khương Nghị đứng trong cánh rừng, kêu gọi Phượng Bảo Nam ở xa xa.
Phượng Bảo Nam thấy được Khương Nghị, thừa dịp ở hai bên không ai chú ý, mang theo bọn người Kiều Thiên Mạch chạy tới:
- Sao huynh còn ở chỗ này, Ly Hỏa Thánh Chủ không tổ chức yến hội thiêu nướng riêng cho huynh sao? Nướng cánh tay huynh, nướng chân huynh, nướng trái tim của huynh, nướng xương cốt của huynh.
- Dược Vương các cũng không phải ta dời.
- Huynh nói lời này, có trái lương tâm không?
- Ha ha, bọn hắn sắp trở về rồi, ta đi ngay đây.
Khương Nghị lôi kéo bọn hắn đi đến trong rừng cây.
- Tìm ta có chuyện gì?
Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, tên điên này quá độc ác, đều cho dời toàn bộ kho thuốc người ta đi.
- Theo ta, đi Vô Hồi thánh địa.
- Bây giờ??
- Ngay lúc này. Ngươi nói với phụ thân ngươi, tuyên bố với bên ngoài là ra ngoài lịch luyện, tạm thời đừng đề cập chuyện ngươi đến Vô Hồi thánh địa.
- Nơi đó rốt cuộc có cái gì?
Phượng Bảo Nam có chút do dự.
- Nơi đó có cái đại cơ duyên, vô cùng thích hợp ngươi.
- Đại ca và mọi người thì sao?
Phượng Bảo Nam nhìn bọn người Kiều Thiên Mạch.
- Có thể ở lại Phượng gia, cũng có thể tiến vào thánh địa, hai bên đều là nhà mình.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Chúng ta cũng không phải hài tử, không cần ngươi quan tâm, đi cùng Khương Nghị tới Vô Hồi thánh địa đi.
Tặc điểu nằm ở trong ngực Kiều Vi Nhi:
- Đi đi, đi đi, ta sẽ chiếu cố tốt các nàng.
- Ngươi cũng cùng ta về thánh địa! Cái này đều đã nửa năm, ngươi có tu luyện sao?
Khương Nghị lôi tặc điểu đến trong ngực.
- Ta ở chỗ này tu luyện!
Tặc điểu lại trở lại trong ngực Kiều Vi Nhi.
Sau khi giày vò một phen, Phượng Bảo Nam trở về bàn giao cùng phụ thân, vụng trộm theo Khương Nghị rời khỏi Ly Hỏa thánh địa.
Ly Hỏa thánh địa mặc dù giới nghiêm toàn diện, nhưng chỉnh thể vẫn rối bời, không ai chú ý tới Khương Nghị đã rời khỏi.
Giữa trưa!
- Khương Hồng Võ điện chủ, chỗ ta đây có hai tin tức. Một tin tức xấu, một tin tức tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?
Phạm Ngọc Thành mang theo các trưởng lão Võ Cực điện khí thế hung hăng xông đến Diêm La điện, có chút ngẩng đầu, cười lạnh nhìn hắn.
- Trước hết nghe tin tức tốt đi.
Khương Hồng Võ đều không có nhấc mí mắt lên dù chỉ một chút, tiếp tục ngồi ở trước bàn liếc nhìn hình luật Diêm La điện.
Khương Nghị chỉ là 'Ở tạm', có thể làm càn hồ nháo, hắn muốn đặt chân tại thánh địa nên cần nghiêm ngặt dựa theo hình luật mà làm việc, nhất là sau trận oanh động này, phải cẩn thận hơn, nếu không lúc nào cũng có thể sẽ bị Ly Hỏa Thánh Chủ nắm được cán.
Phạm Ngọc Thành ngồi vào trước mặt Khương Hồng Võ:
- Đã tìm được Dược Vương các, đang ở bên ngoài Phượng thành, cách hơn năm mươi dặm, hoàn hảo không chút tổn hại.
Khương Hồng Võ thản nhiên nói:
- Phượng thành người hẳn là đều thấy được.
- Từ hiện trường đến xem, hẳn là Lư Kính Thiên làm.
- Tin tức xấu thì sao?
- Dược liệu bên trong Dược Vương các bị lấy sạch, một mảnh cũng đều không có để lại.
- Lư Kính Thiên quá ghê tởm, nhất định phải nghiêm trị. Thánh Chủ có an bài gì?
- Thánh Chủ quyết định, muốn tra rõ sự kiện Dược Vương các. Hắn đã ủy thác Hoàng Kim Sư Vương mang theo hai vị điện chủ, lao tới Tây Bộ, đuổi bắt Lư Kính Thiên, cũng hỏi tội Huyền Nguyệt hoàng triều. Ngoài ra...
- Ngoài ra cái gì?
- Chuyện này bất kể nhìn thế nào, Khương Nghị đều không thoát được liên quan. Xét thấy thân phận Khương Nghị đặc thù, Thánh Chủ đã cho cử hành ba điện hội thẩm.
Phạm Ngọc Thành cầm đại điển hình luật đưa tới trước mặt Khương Hồng Võ, lật đến quyển thứ chín, điểm một cái đầu tiên.
Yến Tranh cùng Côn Bác ở hai bên nhìn về phía trước.
Đầu đầu tiên chính là giới thiệu kỹ càng ba điện hội thẩm.
Khi thánh địa gặp được sự kiện đặc thù, mà thời điểm đó các điện lại có dị nghị đối với thẩm phán của Diêm La điện, Thánh Chủ có thể đề nghị ba điện hội thẩm. Do điện chủ ba điện chủ thẩm, sáu vị phó điện chủ ba điện bồi thẩm, các điện khác lựa chọn ba vị trưởng lão giám sát.
Trong lúc thẩm vấn đó, bất kỳ đao phủ thủ đoạn gì, bất kỳ nhận định tội ác gì, đều cần bỏ phiếu biểu quyết.
Cuối cùng thẩm phán quyết nghị, cũng là do bỏ phiếu biểu quyết.
- Khương điện chủ còn không có nhìn thấy một quyển này sao? Hôm nay vừa vặn đến làm thực tiễn.
Phạm Ngọc Thành cười lạnh, chỉ cần ba điện bắt đầu hội thẩm, bọn hắn có thể lấy số phiếu áp đảo, khống chế quá trình thẩm phán.
Bọn hắn muốn ở ngay trước mặt Khương Hồng Võ, hung hăng tra tấn Khương Nghị, lột da hắn, rút gân của hắn, đánh nát xương cốt của hắn, tra tấn nửa sống nửa chết, lại dùng đan dược cứu lại, cứ lặp lại như thế, cho đến khi Khương Nghị thừa nhận tội ác, cũng cởi trần toàn bộ quá trình.
Đến lúc đó, bọn hắn liền có thể cầm chứng cứ, giao cho Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Vô Hồi thánh địa, sau đó... Công khai xử quyết Khương Nghị.
Cứ như vậy, Vô Hồi thánh địa sẽ không có cớ trả thù.
Nếu như muốn cứng rắn hồ nháo, tổ sơn tự nhiên sẽ nhúng tay.
- Ba điện hội thẩm, có thể thẩm phán đệ tử thánh địa khác? Đừng quên, Khương Nghị vẫn là đệ tử thân truyền của Vô Hồi Thánh Chủ.
- Ngươi nhìn kỹ ghi chú phía sau một chút. Nếu như chuyện đặc biệt ác liệt, ảnh hưởng đặc biệt to lớn, có thể không nhìn thân phận đối phương, cưỡng ép thẩm vấn.