Đại Hoang Ấn đang thức tỉnh, thật sự thức tỉnh.
Bọn chúng đang lắc lư kịch liệt, biến thành pho tượng hình người.
Có nam có nữ, bộ dáng khác nhau.
Bên ngoài bọn chúng trải rộng đường vân cổ lão, trang trọng nghiêm túc. Tay trái nâng pháp ấn, tay phải nâng cao, chỉ xéo đến Thương Thiên.
Bọn người Khương Nghị khiếp sợ diễn biến trong khí hải, cũng bắt đầu nhận lấy quà tặng của bọn hắn.
Ánh sáng phù văn mặt ngoài từng cái pho tượng chiếu xa vạn trượng, chiếu thông khí biển, cũng chiếu thấu thân thể.
Phù văn tương tự bắt đầu ở hiển hiện mặt ngoài khí hải, tiếp đó là quấn quanh kinh mạch, thẩm thấu mạch máu, sau đó lan tràn huyết nhục hài cốt.
Cuối cùng, phù văn trùng kích về linh văn.
Bọn hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được linh văn của chính mình đang tăng cường.
Sau bảy ngày ngắn ngủi, Phượng Bảo Nam, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, Tịch Dao, linh văn liên tiếp biến đổi, bước lên Đại Thừa thánh văn.
Nửa tháng sau, Dạ An Nhiên, Cơ Lăng Huyên, Tịch Nhan, liên tiếp biến đổi, linh văn bước lên Chí Tôn thánh văn.
Ngay cả cảnh giới đều liên tiếp đột phá.
Bọn hắn trưởng thành cùng biến đổi, cũng kích ra diễn biến chiều sâu của Đại Hoang Tù Thiên Trận. Đường kính ánh sáng đạt đến ba nàng mét, che mất cả diễn võ trường.
Khương Nghị bởi vì huyết mạch cùng linh văn, đã được Đại Hoang Phần Thiên Ấn chân chính tán thành, thê lương mênh mông ngày đêm không nghỉ đánh thẳng vào thân thể cùng linh hồn của hắn.
Huyết nhục biến đổi, tinh huyết Kim Hoàng rõ ràng tăng hơn nhiều.
Bát Hoang Chiến Trụ bắt đầu từ quyền sáo hòa tan đến toàn bộ cánh tay, biến thành năng lượng, lắng đọng đến huyết nhục hài cốt.
Đã đạt tới Chí Tôn thánh văn, kéo dài tăng cường, vậy mà bắt đầu hướng lên trời.
- Đại Hoang Phần Thiên Quyết!
Một bộ võ pháp truyền thừa tràn vào trong đầu Khương Nghị, giống như bức tranh thịnh đại, chậm rãi trải rộng ra bên trong ý thức hải.
Võ pháp phức tạp, diễn dịch tinh diệu.
Hoàn toàn vượt qua phạm trù thánh pháp.
Khương Nghị phấn chấn đến cuồng nhiệt, đã biết Đại Hoang Ấn không đơn giản, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại ẩn chứa nhiều bí mật như vậy.
Lại là biến đổi, lại là truyền thừa.
Vô Hồi Thánh Chủ yên lặng chú ý vài ngày, đại đệ tử của Ngụy Thiên Thu, Vũ Văn Hùng trở lại thánh địa.
Sau khi Vũ Văn Hùng hành lễ với các vị túc lão liền đi đến gần Thánh Chủ, thấp giọng nói:
- Bẩm Thánh Chủ, Lang Gia hoàng triều có dị động. Sư phụ xin chỉ thị, phải chăng nên chấp hành ‘hành động trảm thủ’?
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn qua Đại Hoang Tù Thiên Trận đang hướng tới ổn định, thản nhiên nói:
- Ba điểm mà ta nhắc, sư phụ ngươi đều đã xác định?
- Trăm phần trăm xác định!
- Hắn cảm thấy đây là thời cơ thích hợp?
- Chỉ cần Lang Gia hoàng triều hành động, thời cơ tự nhiên thành thục.
- Ly Hỏa thánh địa thì sao?
- Sư phụ đã phái người bí mật thông báo Khương Hồng Võ, hắn sẽ làm mấy động tác lớn, kiềm chế Ly Hỏa Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ trầm mặc một lát, nói với Phương Thành Vân ở bên cạnh:
- Xem trọng những hài tử này cho ta, bảo đảm pháp trận tiếp tục ổn định, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ hỏi ngươi.
Phương Thành Vân nhíu mày:
- Thánh Chủ, không còn thận trọng suy nghĩ một chút?
- Cần suy tính là bọn hắn! Không cho bọn hắn chút giáo huấn, bọn hắn nghĩ lão nương ta dễ ức hiếp!
Vô Hồi Thánh Chủ thở sâu, đáy mắt chớp liên tục, dứt khoát rời khỏi.
Bạch Nguyệt, Vũ Văn Hùng bước nhanh đuổi theo.
Ngày mùng bảy tháng tư.
Bách Lý Mạc Yêu xuất hiện ở Huyền Nguyệt hoàng triều, nhào về phía Tinh Túc các.
Hắn cũng không có dựa theo an bài của Khương Nghị đi đuổi bắt Lư Kính Thiên, mà là bắt đầu kiêm trình ngày đêm từ Hoang Mãng nguyên chạy thẳng tắp vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm, chỉ dùng hơn hai mươi ngày liền chạy tới Tinh Túc các.
Tinh Túc các là siêu cấp đại tông tại hoàng triều Tây Bộ, địa vị cao cả, cũng có được thực lực cường đại.
Nhưng, Bách Lý Mạc Yêu cao điệu xuất hiện, không hề e dè, đồng thời hóa thân hình người, lấy thân phận bằng hữu bái phỏng.
Tinh Túc các không rõ tình huống liền nhiệt tình biểu thị hoan nghênh.
Bách Lý Mạc Yêu còn cố ý náo chút nhiễu loạn để càng nhiều người biết hắn tới.
Ngày mười hai tháng tư, Bách Lý Mạc Yêu từ biệt Tinh Túc các, nhanh chóng rời khỏi.
Mà cho đến ngày mười sáu tháng tư, bọn người Tiêu Lạc Lê mới tiến vào biên cảnh Nam Bộ của Huyền Nguyệt hoàng triều.
Ngày hai mươi mốt tháng tư, bọn người Tiêu Lạc Lê an toàn đến hoàng thành, báo cáo tình huống.
Ngày hai mươi hai tháng tư, Lư Kính Thiên cũng trốn về Tinh Túc các.
Không phải tốc độ của hắn không nhanh, mà là lo lắng lọt vào vây bắt, cho nên cố ý đi đường vòng. Cũng may gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, thuận lợi trở về.
Nhưng, tại thời điểm phó điện chủ báo cáo với hắn tình huống nửa năm gần đây cũng đã nhắc đến Kim Điêu, hắn vừa cram thấy kỳ quái lại cảnh giác, không lo được nghỉ ngơi, lập tức lên đường chạy tới hoàng thành.
Cùng lúc đó, chuyện Ly Hỏa thánh địa tức giận vấn trách truyền đến Huyền Nguyệt hoàng thành, thẳng tới tai Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng tức giận!
Chỉ bắt một hài tử mười mấy tuổi mà thôi, vậy mà lại náo thành như thế này.
Người chưa bắt được, còn tổn hại hoàng tử. Cuối cùng còn bị tính toán ngược, khiến cho thánh địa vấn trách.
Đây quả thực là sỉ nhục!
Cuối tháng tư, khi Huyền Nguyệt hoàng triều cực lực giải thích, Ly Hỏa thánh địa đã đưa lới vấn trách đến tổ sơn Trung Ương.
Ngày mùng một tháng năm, việc liên quan với thánh địa cùng hoàng tộc, tổ sơn Trung Ương nghiêm túc đối đãi, lập tức giao trách nhiệm cho tôn chủ Tây Bộ là Đại Diễn thánh địa tự mình xử lý.
Đại Diễn thánh địa cao điệu tiếp nhận chỉ lệnh, lập tức dùng danh nghĩa này, toàn diện bố cục Huyền Nguyệt hoàng triều.
Nhân Hoàng Huyền Nguyệt biết rõ Đại Diễn Thánh Chủ khả năng sẽ nhờ vào đó khởi sự, không lo được để ý tới Khương Nghị, lập tức truyền lệnh các nơi trong hoàng triều, chuẩn bị nghênh chiến.
Ngày mười tháng năm, tại thời điểm Tây Bộ nhấc lên phong vân rung chuyển, Nam Bộ vừa mới bình tĩnh hai tháng lại nổi lên gợn sóng.