- Mà Huyền Nguyệt hoàng triều lại còn thuộc về hoàng tộc Tây Bộ, nên có tôn chủ Tây Bộ phụ trách, chỉ cần Đại Diễn thánh địa không phạm phải sai lầm lớn, tổ sơn chỉ có thể chỉ đạo, không có quyền nhúng tay.
- Cho nên sau khi trải qua trong thời gian rất lâu, Đại Diễn thánh địa đều có thể khống chế cục diện Tây Bộ, tiếp tục giằng co với Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Ngược lại là Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên vấn trách Hồn Thiên thánh địa, còn làm chuyện phải chịu tội 'Nhúng tay sự vụ nhân quốc' đã để rất nhiều thế lực đều trở tay không kịp. Tổ sơn Trung Ương nơi đó chỉ sợ lại phải tự mình xử lý sự vụ Nam Bộ, cứ như vậy, Đại Diễn thánh địa lại càng không có lo lắng.
Khương Nghị mang ý cười trên mặt:
- Càng loạn càng tốt, tốt nhất là đánh nhau, như thế này ta đi cũng yên tâm.
- Ngài muốn đi đâu?
- Đi một nơi đặc biệt.
- Ta bồi ngài.
- Chỗ kia rất đặc biệt, ngươi không đi được.
- Ta từ phương bắc tới chính là bảo vệ ngài, ngài đi đâu ta liền đi đó.
Bách Lý Mạc Yêu một mặt nghiêm túc, trước đó suýt chút nữa hại chết Khương Nghị, lần này sẽ không lại buông tay.
Khương Nghị bật cười lớn:
- Ta muốn đi Địa Ngục, tìm thuốc cho Hinh nhi.
- Đi đâu?
- Ta đi chuyến này, có thể sẽ ba năm hay năm năm, cũng có thể sẽ bảy tám năm.
- Tiểu chủ!
Bách Lý Mạc Yêu bỗng nhiên đứng dậy.
Đi Địa Ngục?
Nói đùa cái gì vậy!
Đây chính là vùng đất tử linh, là cấm địa của người sống, há có thể muốn đến thì đến, muốn về liền về.
- Đừng kích động, ta có cách đi qua, cũng có cách để trở về.
- Cách gì?
- Ta thật có cách, không có lừa ngươi. Ta còn muốn trùng kiến Vạn Thế thần triều, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, làm sao lại tuỳ tiện chịu chết.
- Thế nhưng nơi kia...
Khương Nghị ngắt lời, nói:
- Ta có việc cần bàn giao cho ngươi.
- Ngài cứ nói.
- Hãy thay ta quan tâm bảo vệ mọi người. Ta lo lắng Huyền Nguyệt hoàng triều sẽ còn lại đến trả thù.
- Ta có thể bảo vệ bọn hắn, thế nhưng ngài...
- Ta sẽ trở lại. Chỉ mấy năm, sao lại khẩn trương như vậy.
‘Ta có thể không khẩn trương sao được?’
Bách Lý Mạc Yêu lầm bầm trong lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, hắn lấy ra cái hộp gấm giao cho Khương Nghị:
- Đây là Thái Sơ Mệnh Hồn Đan do Thường Huyền Nghĩa luyện, Khương Hồng Võ để cho ta mang tới cho ngài.
Khương Nghị chờ đợi mấy ngày tại Vô Hồi thánh địa, để lại phong thư cho Dạ An Nhiên, vụng trộm rời khỏi, tiến về Đại Hoang thâm uyên.
Vương Quốc Hắc Ám!
Khương Nghị đứng ở phía trước cửa đá trong hư không, nhắm mắt ngẫm lại kế hoạch của mình, lộ ra một nụ cười.
- Náo một trận sôi động. Oanh oanh liệt liệt chết một lần. Ha ha, chuyện có ý tứ như thế, đời này khả năng chỉ có lần này. Khương Nghị ơi Khương Nghị, hãy cố nắm chắc cơ hội.
Cửa đá nặng nề chậm rãi rộng mở, Khương Nghị nhếch khóe miệng, sải bước đi đến.
Mặc dù Khương Nghị rời khỏi hơn một năm, nhưng Vương Quốc Hắc Ám từ đầu đến cuối vẫn đang chờ đợi 'Võ Hầu' trở về.
Nhất là các thế lực Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện, Nguyệt Hoa Thiên Bảo, một mực đang tại ẩn gần cửa đá núp Vô Hồi thánh địa khống chế hắc ám đó.
Khi Khương Nghị bước ra khỏi cửa lớn, đứng trên xiềng xích tráng kiện, người giám sát các phương lập tức hưng phấn giống như là điên cuồng.
- Khương Nghị? Hắn trở về!
- Võ Hầu, một lần nữa Vương Quốc Hắc Ám!
- Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi thông báo.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Vương Quốc Hắc Ám.
Mặc dù các phương một mực đang chờ mong, nhưng đột nhiên nhận được tin tức đều vẫn còn có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì lúc trước rất nhiều thế lực đoán rằng có thể Khương Nghị sẽ ở bên ngoài tránh né hai ba năm.
'Vô Hồi Thánh Điện' treo cao tại hắc ám thâm không đều rất bất ngờ, tại sao đứa nhỏ này lại trở lại?
Cũng không có chào hỏi sớm!
- Khương Nghị, trở về có chút sốt ruột nha.
Có người đứng trên xiềng xích hô to.
- Xong việc liền trở lại.
Khương Nghị giẫm lên xiềng xích, đi bên thâm không, mang trên mặt nụ cười nhạt ý.
- Xong chuyện gì?
- Tạo ra con người, mới ra trong tháng.
- Tạo ra con người?? Ông trời ơi, ngươi thật sự động tới Ngu Khuynh Thành sao?!!
Trong bóng tối vang lên trận trận kinh hô.
- Uống một chút thuốc, làm cái song bào thai.
Khương Nghị lung lay ngón tay.
- Oa a!
Trong bóng tối vang lên tiếng hô khoa trương.
Ngưu nhân!
Đây là trần trụi đánh vào mặt Hỗn Độn Tử Phủ rồi!
- Huynh đệ! Tha thứ ta, ta thật sự là hiếu kỳ, hài tử màu gì đây?
Đột nhiên có người hô to, gây nên một trận cười vang.
- Một đứa da tím máu đỏ, mắt đen. Một đứa da trắng máu tím, mắt tím.
Khương Nghị vừa đi vừa nói.
- Tử huyết tốt! Tử huyết nói rõ có huyết mạch Tử Phủ!
Đám người bạo động, thật sự cho là hắn đã tạo ra huyết mạch Tử Phủ.
- Ngươi đây là muốn đi đâu?
Có người hô to.
Khương Nghị cười nói:
- Đi Hỗn Độn Tử Phủ, đưa thiếp mời cho bọn hắn. Hài tử ra trong tháng, đám làm thúc bá ngoại công bọn hắn không chuẩn bị chút lễ vật cho hài tử sao?
- Oa a...
Trong bóng tối lại lần nữa bạo động, không hổ là Võ Hầu, ý nghĩ đều kích thích như thế.
Rất nhanh, Vương Quốc Hắc Ám đã trở nên oanh động.
Khương Nghị có thể trở về đều là ngoài ý liệu, lại là trong dự liệu, nhưng hắn lại làm ra hài tử, để vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.
Thế nhưng, Hỗn Độn Tử Phủ chính là hoàng tộc!
Ngu Khuynh Thành là truyền nhân trực hệ!
Khương Nghị cười cười nói nói thì thôi, vậy mà lại làm thật!
Chuyện càng không thể hơn chính là, hắn còn cho làm ra hài tử!
- Khương Nghị!!
Vừa lúc Ngu Thiên Đạo ở gần đó, sau khi nhận được tin tức suýt chút nữa đã tức nổ tung, mang theo tộc nhân khí thế hung hăng ngăn Khương Nghị lại.
- U, đây không phải cậu hắn sao?
Khương Nghị ngả ngớn cười một tiếng.
- Mẹ kiếp, ta giết ngươi!!
Ngu Thiên Đạo gầm thét như sấm.
- Bình tĩnh một chút, bây giờ chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì từ từ nói.