Áo choàng màu đỏ tượng trưng cho thân phận Đại Tự Tại điện ở trên thân thể cao gầy thon dài của nàng, có loại phong tình mê người thật khác biệt.
Đôi mắt đẹp lấp lánh, đôi môi mỏng hồng nhuận, chiếc lưỡi thơm tho đẹp đẽ ngẫu nhiên lướt qua hàm răng trắng tuyết, cảm giác mị hoặc câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn, làm cho huyết mạch người ta căng phồng, hoảng hốt mê thần.
Khương Nghị tranh thủ thời gian luyện hóa dược thảo, chống cự lại cái dụ hoặc đáng chết này.
Mặc dù dược hiệu Sinh Mệnh Cam Lộ đã qua, nhưng toàn thân nữ tử này đều phát tán ra khí tức quyến rũ, so với Sinh Mệnh Cam Lộ đều mãnh liệt hơn.
- Ngươi tin tưởng ta không?
- Vấn đề nào?
- Chuyện của Vương Quốc Hắc Ám.
- Tạm được.
Hướng Vãn Tình cúi người, tiến đến bên tai Khương Nghị.
Khương Nghị ngửi thấy mùi hương dịu dàng mê người, thơm mà không ngán, thuần túy say lòng người, hắn không tự chủ được liền hít một hơi thật sâu, toàn thân đều nổi lên cơn sóng nhiệt, tinh thần dập dờn, hoa mắt thần mê, giống như nhấp một hớp rượu ngon năm xưa.
Tuy nhiên hắn rất nhanh đã bừng tỉnh, nhấc chân muốn kéo dài khoảng cách, Hướng Vãn Tình lại khẽ mở đôi môi đỏ:
- Đừng đi Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Vì sao?
Khương Nghị kinh ngạc quay đầu, suýt chút nữa đụng phải bờ môi mê người của Hướng Vãn Tình.
Hắn cau chặt lông mày:
- Hướng điện chủ! Cô không có coi ta là nam tử sao? Chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng hối hận.
Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, khanh khách cười khẽ, thân thể run run, trước ngực nở nang đều tạo nên đường cong mỹ diệu:
- Tiểu Võ Hầu của ta, có thể xảy ra chuyện gì?
Khương Nghị kéo dài khoảng cách, bình tĩnh tinh thần:
- Nguyệt Hoa Thiên Bảo thế nào?
Hướng Vãn Tình không trêu chọc hắn, trở lại trên giường êm, nghiêng người nằm xuống:
- Tin ta, cũng đừng đi. Không tin liền đi qua nhìn.
Khương Nghị rời khỏi Đại Tự Tại điện, liên tiếp hít sâu mấy ngụm không khí trong lành, mới bình phục sự khô nóng trên toàn thân, hắn nhìn qua phương hướng Nguyệt Hoa Thiên Bảo, lông mày dần dần nhăn lại.
Không thể đi?
Nơi đó có vấn đề gì sao?
Hắn còn đang mong đợi có thể thử thời vận ở nơi đó, tìm tới vài cọng dược liệu đặc thù.
Nhưng, mặc dù Hướng Vãn Tình cho hắn một cảm giác khôn khéo nguy hiểm, nhưng hẳn là sẽ không hại hắn.
Nếu đã nhắc nhở không thể đi, nơi đó khẳng định có bí mật.
Khương Nghị yên lặng đứng một lát, quay đầu đi đến hắc ám thâm không, mãi cho đến khi ra tít nơi hẻo lánh ngoài rìa.
Nơi này xiềng xích vừa ít lại vừa mịn, ánh sáng ảm đạm, không nhìn thấy bóng người.
Khương Nghị dò xét bốn chỗ, sau khi xác định không có ai liền phóng Lý Tịch đang mệt mỏi trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Nơi này là nơi nào?
Lý Tịch tái nhợt sắc mặt, khí tức lộn xộn.
Hắn chờ đợi trong lồng giam hắc ám hơn nửa năm, đã mắng mệt mỏi, cũng đã tuyệt vọng.
Hắn thật không nghĩ tới, Khương Nghị sẽ nhốt hắn lâu như vậy, còn giống như là đã quên, một mực không để ý đến.
- Nơi này có mấy viên đan dược, bồi bổ huyết khí.
Khương Nghị lấy ra mấy viên đan dược, ném ở dưới chân Lý Tịch.
- Ta đang hỏi ngươi, nơi này là nơi nào.
Lý Tịch không có đụng tới đan dược, suy yếu lại cảnh giác nhìn hư không hắc ám.
- Ăn đan dược, ngươi sẽ biết.
Khương Nghị dọc theo xiềng xích từ từ lui lại.
- Ngươi đi đâu?
Lý Tịch rất cảnh giác.
- Chờ ở đây, sẽ có người đến tìm ngươi.
Khương Nghị lui đến hơn ba trăm mét bên ngoài, hắc ám nơi này như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lý Tịch cảnh giác lại bất an, nhìn hắc ám sau lưng, lại nhìn không gian thần bí xa xa.
Số lượng lớn xiềng xích tráng kiện từ phía dưới trong bóng tối dọc theo người ra ngoài, mãi cho đến trên hắc ám phía cuối cùng, giống như từng thân cây tráng kiện, thần kỳ lại càng rung động.
Ở giữa xiềng xích còn xâu chuỗi lấy càng nhiều địa tỏa liên tựa như là nhánh cây nở rộ.
Từng tòa cung điện phong cách khác lạ phân tán ở các nơi, đều bị xiềng xích cố định.
Nơi này tựa như một không gian trong mộng cảnh, để cho người ta hoảng hốt, không phân rõ hư ảo hay chân thực.
Lý Tịch đứng một lát, mệt mỏi ngồi xuống.
Lặp đi lặp lại nhìn đan dược một chút, liền cắn răng cầm lên nuốt vào, trước tiên bổ sung thể lực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trên mặt Lý Tịch dần dần khôi phục chút huyết sắc, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
- Ngươi vẫn còn chứ? Rốt cuộc ngươi để cho ta chờ ai!
Trong bóng tối, Khương Nghị vẫn thờ ơ, chỉ là yên lặng nhìn hắn.
- Ta đã chờ đợi trong lồng giam bao lâu? Nửa năm, hay là một năm? Hoàng Phủ gia tộc làm sao còn để cho ngươi còn sống?
- Khương Nghị, ta chẳng cần biết ngươi là ai, có mục đích gì, ta chỉ khuyên ngươi, Hoàng Phủ gia là đệ nhất đại gia tộc Cổ Hoa, ngươi không thể trêu vào. Hoàng Phủ gia vì bồi dưỡng ta nên đã xuất ra số lượng lớn Linh Bảo trân tàng, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi. Đến lúc đó ngươi không phải đơn giản là đền mạng như vậy, ngươi sẽ sống không bằng chết.
Lý Tịch một bên ngắm nhìn không gian thần bí trước mặt, một bên cảnh cáo Khương Nghị.
Nhưng, Khương Nghị nơi đó vẫn một mực không có hồi âm để hắn có chút ảo não, cũng có chút vô lực.
Những lời này hắn đã nói ở trong thiết lao không biết bao nhiêu lần. Nếu như Khương Nghị thật sự có lo lắng, đã sớm mình ném ra.
Nhưng, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đâu?
Vì sao còn chưa tới cứu hắn?
Lý Tịch dứt khoát ngồi trên xiềng xích, nhắm mắt minh tưởng.
Nhưng, khi hắn tỉnh táo lại, khi hắn bắt đầu kích thích linh văn tu luyện, một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng.
Lý Tịch khẽ nhíu mày, mở to nhìn về không gian thần bí phía xa xa.
Đây là cảm giác gì?
Quen thuộc sao?
Nơi đó có cái gì!
Lý Tịch từ từ chống người lên, càng là cẩn thận cảm nhận, cảm giác khác thường kia càng mãnh liệt.
Trái tim nhảy loạn lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, máu tươi toàn thân đều trở nên nóng hổi.
Ý thức bắt đầu hỗn loạn, tựa như trong trí nhớ xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ.
Sau đó... khí hải Lý Tịch bắt đầu xao động, Thiên Dương kiếm văn khuấy động lên vô tận linh lực, khuấy động cả khí hải, trùng kích kinh mạch toàn thân.