- Hắn rời khỏi Cổ Hoa hẳn là mới sáu tháng, là trên đường trở về tìm được cơ duyên gì sao?
Đông Hoàng Như Yên cũng kỳ quái, lúc nào Linh Hồn cảnh lại đột phá dễ dàng như vậy?
Oanh!
Cửa điện nặng nề bị thô lỗ phá tan, đám tử đệ Chí Tôn Kim Thành khí thế hung hăng xông vào.
Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng nhiệt liệt, mọi người tranh nhau nhìn ra xa, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tử đệ Chí Tôn Kim Thành như vậy.
Khương Nghị đứng dậy:
- Ai đến?
- Huynh đệ chúng ta!
Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, toàn bộ nhảy lên đài diễn võ, thân thể hùng tráng, khí thế cuồng dã, mang cho toàn trường cảm giác áp bách mãnh liệt.
Bọn hắn đều là Càn Nguyên thánh văn, một kẻ là Khai Sơn Man Ngưu, một kẻ là Kim Cương Mãng Ngưu, đều là huyết mạch Man Ngưu cực kỳ hung hãn, thiện chiến lại càng hiếu chiến hơn.
- Còn có ta, nhớ kỹ tên của ta, Hứa Đan!
Nữ tử áo xanh đi đến lôi đài, cao ngạo nâng đầu lên.
- Ta, Hứa Thương!
Một tên nam tử hùng tráng đi đến lôi đài, toàn thân quấn quanh lôi quang chói mắt, khí tức cực kỳ táo bạo.
- Chỉ bốn người các ngươi?
Khương Nghị phán đoán khí tức của bọn hắn, ngoại trừ nữ tử áo xanh Hứa Đan ra, còn lại toàn bộ đều là Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Bốn người cười lạnh, nhìn về một thiếu niên trong đám người mặc áo bào đen, mang theo mặt nạ hắc thiết.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn Khương Nghị một lát, sau đó xốc áo bào đen lên, đi đến đài diễn võ.
- Hắn là ai?
- Nhìn rất không bình thường.
- Khí tức bị che giấu, nhìn không thấu.
- Có ai quen biết không?
- Bốn người lên đài này, ta không biết ai cả, ta còn có thể nhận biết người này?
- Những này tất cả đều là thánh văn sao? Chí Tôn Kim Thành quả nhiên là hoàng tộc, một hơi ném ra năm thánh văn chưa xuất hiện qua bao giờ.
Trên khán đài, đám người lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Ngay cả đám người trong sương phòng cũng cram thấy kỳ lạ.
- Người kia là ai?
- Theo như ta biết trong đại tân sinh của Chí Tôn Kim Thành hình như không có người nào như thế.
- Thiếu chủ Kim Thành trở về rồi sao? Hẳn là không phải, nếu thật là thiếu chủ Kim Thành, hắn cũng không phối hợp cùng người khác.
- Chẳng lẽ là bí mật mời chào?
- Hai huynh đệ Hứa Nguyên Khôi và Hứa Nguyên Giáp chính là do Chí Tôn Kim Thành mời chào, ban cho họ Hứa. Chí Tôn Kim Thành lợi dụng ưu thế vị trí địa lý, quanh năm ở bên ngoài tìm kiếm Thánh phẩm huyết mạch cường đại, chiêu mộ được gia tộc, trực tiếp ban cho tên họ, lấy danh nghĩa người nhà mà đối đãi, dùng phương thức này cam đoan huyết mạch của bọn hắn đời đời cường thịnh. Người này có thể là huyết mạch mà bọn hắn bí mật mời chào, mà lại còn vô cùng cường đại.
- Khương Nghị lại giúp chúng ta kích thích ra một phần tử nguy hiểm thâm tàng.
Trong sương phòng, rất nhiều thế lực suy đoán thân phận nam tử kia.
Bọn người Lâm Thiên Lộc liên tiếp đứng dậy, sắc mặt thoáng nghiêm trọng.
Người này là ai, chẳng lẽ trận luận võ hôm nay sẽ có biến cố?
- Ngươi là ai?
Khương Nghị đã nhận ra khí tức đặc thù từ trên người nam tử, hắn khiến cho Chu Tước linh nguyên trong khí hải xao động.
- Hứa Thừa n, may mắn gia nhập Hứa gia.
Nam tử mang theo mặt nạ hắc thiết, thanh âm khàn khàn.
Một câu 'May mắn gia nhập Hứa gia', thể hiện được thân phận của hắn.
Là cường giả Chí Tôn Kim Thành bí mật mời chào từ bên ngoài.
- Năm người gom góp! Người chôn cùng đâu? Ngoại trừ tên rác rưởi Hứa Như Lai kia, còn có ai.
Khương Nghị mặc kệ người kia là ai, hôm nay nhất định phải giết.
Hứa Đan đi lên phía trước, kiêu ngạo đầu có chút giơ lên:
- Ngươi có quyền ra điều kiện, chúng ta cũng có quyền đổi điều kiện. Nếu như chúng ta thắng, ngươi giao Bất Tử Thiên Bia ra. Nếu như ngươi thắng, người trên trận này, có thể giết bao nhiêu tính bấy nhiêu, sau đó Chí Tôn Kim Thành sẽ không truy cứu.
Khương Nghị tức giận cười:
- Ngươi coi ta là bị thiểu năng trí tuệ sao? Các ngươi không truy cứu? Các ngươi cùng Hỗn Độn Tử Phủ là một loại như nhau, ngoài miệng nói không truy cứu, trên tay so với ai khác đều hung ác hơn!
Một câu nói lại khiến các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành nhao nhao nhíu mày, cũng làm cho sắc mặt của đám người của Hỗn Độn Tử Phủ trong sương phòng rất khó coi.
Khương Nghị nói:
- Không muốn chôn cùng đúng không? Vậy thì sửa đổi điều kiện một chút. Nếu như ta thắng, từ nay về sau, trong mười năm, Vô Hồi thánh địa tùy tiện ra vào Luân Hồi bí cảnh. Các ngươi không được dùng bất cứ phương thức nào hãm hại, nếu có bất kỳ một kẻ nào chết ngoài ý muốn, trong vòng một năm Chí Tôn Kim Thành không được đi lại tại Vương Quốc Hắc Ám, nếu như xảy ra hai cái chết ngoài ý muốn, kỳ hạn hai năm, nếu như vượt qua ba cái, năm năm!
- Mệnh của ngươi, không đáng!!
Lần này đến phiên Hứa Đan tức giận cười, còn toàn diện mở ra?
Còn mười năm?
Nằm mơ sao!
- Vậy thì để mạng chôn cùng! Đều năm người cùng nhau lên, còn có mặt cò kè mặc cả, Chí Tôn Kim Thành buồn nôn đến thế sao!
- Khương Nghị, chú ý ngữ khí của ngươi.
Hứa Như Lai đứng dậy mắng mỏ.
- Ta chú ý đại gia ngươi, một đám rác rưởi buồn nôn, súc sinh trong bại hoại.
Khương Nghị đột nhiên quay người, chỉ Hỗn Độn Tử Phủ sương phòng trên đài cao:
- Đừng ở nơi đó xem náo nhiệt, có năng lực đến tửu lâu tầng đầu tiên dưới đáy biển của Chí Tôn Kim Thành nhìn. Nữ nô nơi đó giống các nữ tử của ngươi như đúc, người của Hứa gia đang đứng xếp hàng chà đạp đấy.
Đám người Hỗn Độn Tử Phủ hơi biến sắc, ánh mắt sắc bén quét về phía Chí Tôn Kim Thành.
Toàn trường yên tĩnh, cái gì? Cái gì?
Ta nghe được cái gì?
- Ngươi đánh rắm!!
Hứa Như Lai gầm thét, người của Hứa gia càng trợn mắt lên nhìn.
- Dám làm không dám chịu? Bọn rác rưởi buồn nôn các ngươi này, còn mời ta đi qua?
- Ngoại trừ nữ tử Hỗn Độn Tử Phủ, còn có Đại Tự Tại điện, Nguyệt Hoa Thiên Bảo, thậm chí các nữ tử lưu danh trên Võ Hầu bảng, các ngươi đều tìm đến một người tương tự, trang điểm, đổi cái tên, phủ lên tên đứng đầu, từng ngày đứng xếp hàng ở đó. Một hoàng tộc lại buồn nôn đến loại trình độ này. Các ngươi có mặt xưng hoàng tộc, các ngươi còn có mặt mũi còn sống? Súc sinh! Bại hoại!
Khương Nghị không che đậy miệng mà chửi ầm lên, thanh âm cao vút, quanh quẩn khắp diễn võ trường.
Sắc mặt của mọi người liên tục thay đổi, khó có thể tin, cũng đều lộ ra mấy phần giận dữ.