- Căn cứ trước mắt tình huống đến xem, hình như... chuyện là như vậy...
- Chuyện này phải xử lý thế nào?
Mặt mũi Khương Nghị tràn đầy xấu hổ, là người đã tự mình trải qua, tương đương đã hiểu mùi vị đó.
- Ngươi cho ăn thuốc, chính ngươi giải quyết.
- Sư phụ! Ngài nói lời này coi như có chút không chịu trách nhiệm! Là ngài bảo ta cho ăn Sinh Mệnh Cam Lộ, cũng là ngài cam đoan không có vấn đề!
- Ta không có bảo ngươi cho ăn huyết đan!
- Lúc ta cho ăn, ngài cũng không có ngăn cản.
- Ta không nghĩ tới ngươi lại cho ăn nhiều như vậy!!
- Ta...
Trong lòng Khương Nghị bỗng nhiên lắc một cái, bởi vì Tô Lăng lại một lần nữa biến trở về hình người, đôi mắt mê ly kia có chút mở ra, lại còn nhìn về phía hắn.
Tô Lăng có ngũ quan đẹp đẽ, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, giờ phút này, ánh mắt nàng nhẹ di chuyển, mê ly, muốn chọc người bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bình thường lạnh lùng như băng, giờ phút này dịu dàng như thế, càng mang đến dụ hoặc dính người.
Tô Lăng nhìn Khương Nghị anh tuấn trước mắt, cam lộ trong thân thể giống như là nhận lấy kích thích, đột nhiên mãnh liệt lên, toàn thân nàng khô nóng, trong hơi thở phát ra tiếng ngâm khẽ mê người, đôi môi đỏ hé mở, phun ra lưỡi rắn tinh hồng.
Khương Nghị tranh thủ thời gian nghiêng đầu đi, tránh khỏi ánh mắt lửa nóng kia.
Đan Hoàng không còn gì để nói, ngươi quay đầu thì nàng nhìn không thấy ngươi rồi à?
- Chớ ngẩn ra đó, tranh thủ thời gian mớm thuốc.
- Còn muốn cho ăn? Sư phụ, ngài đây là quá mức!
- Ta bảo ngươi mớm thuốc định thần tĩnh khí!!
- A? Đúng đúng đúng.
- Nhanh lên, đừng lề mề, có thể nhét bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu, ta thấy nàng có chút không khống chế nổi.
Khương Nghị triệu ra bó lớn dược liệu, vọt tới Tô Lăng.
Tô Lăng chống thân thể uyển chuyển lên, chủ động ôm lấy Khương Nghị.
- Tê! Nóng quá!!
Khương Nghị âm thầm nhếch miệng, thân thể này quá nóng.
Tô Lăng ngửi được khí tức nồng đậm của hắn, dược hiệu lần nữa nhận kích phát, toàn thân khô nóng lại khó chịu, nàng dùng sức cuốn lấy Khương Nghị, mở ra môi đỏ liền 'Cắn' tới Khương Nghị.
Vóc người này...
Khương Nghị hít vào một hơi, không hổ là xà mãng biến thành nữ tử, đường cong hình dáng đúng là không thể bắt bẻ, cảm giác yếu đuối không xương càng kích thích người.
- Tô Lăng, đắc tội!
Khương Nghị cố nén phần kích thích kia, ngăn chặn đầu Tô Lăng, lấy ra dược liệu cứng rắn nhét vào trong miệng nàng.
Tô Lăng bị sặc, đau đớn giãy dụa, sau đó... Mắt dọc có chút ngưng tụ, đột nhiên khôi phục tỉnh táo.
- Nhịn thêm, rất nhanh sẽ dễ chịu...
Khương Nghị cùng Tô Lăng bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Tỉnh?
Nói đùa cái gì!
Tư thế của hai người bây giờ quá kình bạo.
Khương Nghị nắm lấy Tô Lăng, đặt ở trên mặt đất.
Tô Lăng quấn lấy Khương Nghị, kề sát toàn thân.
Mà một bàn tay Khương Nghị còn đang thô lỗ đút thuốc vào trong miệng nàng, trong miệng vừa mới nói ra câu kia 'Dễ chịu' rất là hèn mọn.
- Ngươi đang... Làm gì...
Miệng Tô Lăng bị nhồi vào dược liệu, thanh âm mơ hồ không rõ.
Nàng cảm nhận được toàn thân một lần nữa luồn lên tới sóng nhiệt mãnh liệt, giống với cảm giác quái dị khó chịu kia, con ngươi có chút ngưng tụ, đột nhiên nghĩ đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Ta đang giúp cô, cô tin không?
Khương Nghị khóc không ra nước mắt, trong đầu phát ra gào thét khàn giọng:
- Sư phụ!
- Gọi ta vô dụng, tranh thủ thời gian, nhét đi!
Đan Hoàng bất đắc dĩ, hài tử xui xẻo này.
- Tô Lăng cô nương, ta là có ý tốt.
Khương Nghị quyết tâm, một tay bóp lấy cổ Tô Lăng, xoa cằm, khác một tay nắm lấy dược liệu cứng rắn nhét trong miệng nàng.
Nhưng...
Đáy mắt Tô Lăng chợt hiện lên ý lạnh, thân eo vặn vẹo, hai chân đột nhiên đạp hai chân Khương Nghị ra.
A?
Dược hiệu lại phát tác?
Khương Nghị đang kinh ngạc tư thế dưới thân, Tô Lăng đang chống hai chân hắn ra, trong chốc lát, quỳ gối bạo kích, thẳng đến dưới hông.
- A!!
Khương Nghị hét lên đầy thảm thiết, cả người bị húc bay ra ngoài.
Nghiệp chướng, Đan Hoàng than nhẹ.
Tô Lăng sôi trào yêu khí, lay động mãnh liệt, hóa thân thành cự mãng trăm mét, phát ra tiếng gào thét nóng nảy.
Long...
Ầm ầm...
Mặt đất sụt lún, vết nứt lan tràn, một con cự mãng tráng kiện thân mang lân đỏ rít gào đụng đi ra.
- Cô nghe ta giải thích!
Khương Nghị nhào vào trên mặt đất, chật vật đứng lên nhanh chân phóng tới, chỉ là phía dưới máu me đầm đìa, quá đau.
Xích Luyện Cự Mãng sôi trào yêu khí thảm liệt, vọt tới giống như điên.
Lân đỏ phát sáng, mảng lớn rời khỏi, khuấy động sóng nhiệt kinh khủng, tiến lên bạo kích Khương Nghị.
Lân đỏ cứng rắn lại nóng hổi, oanh kích mặt đất, nổ lên hố sâu, cây cối, tảng đá đều bị vô tình đánh xuyên.
Phía trước là một tòa núi cao, bị lân đỏ bao phủ, thủng trăm ngàn lỗ.
- Cô trúng độc! Ta đang cho cô cho ăn thuốc giải!
Khương Nghị chật vật chạy trốn, la to.
Tê!!
Cự mãng lân đỏ vặn vẹo thân hình khổng lồ, phá hủy cánh rừng, va chạm đại sơn, nổi điên đánh giết Khương Nghị.
- Chết tiệt, ta không có đói khát như vậy.
Khương Nghị đột nhiên phóng tới không trung, nhấc lên liệt diễm, muốn oanh kích Tô Lăng.
Chỉ cần trọng thương nàng liền có thể để nàng tạm thời tỉnh táo, cũng có thể thông qua chữa trị thân thể triệt tiêu dược hiệu của Sinh Mệnh Cam Lộ.
- Ngươi còn muốn giết ta diệt khẩu?
Tô Lăng gào lớn, toàn thân nhúc nhích lưu quang quái dị, một nguồn khí tức kinh khủng thôn nạp thiên địa phun trào ra, cuốn về phía Khương Nghị.
- Ta...
Khương Nghị kịp thời thu tay lại, nhanh chóng chạy trốn.
Tê tê tê! Tê...
Tô Lăng bạo tẩu, thân thể cao lớn xung kích dễ như trở bàn tay, túc điểu kinh bay, mãnh thú trong dãy núi cũng hồi hộp.
Ánh mắt của nàng tràn ngập tơ máu, tức giận không kiềm chế được.
Hỗn đản này trước đó suýt chút nữa mai táng nàng, bây giờ thừa dịp nàng không tỉnh táo còn muốn khinh bạc nàng.
May mắn bị đánh thức, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Súc sinh, hỗn đản, thánh địa làm sao lại có được một tên bại hoại cặn bã như thế.
Khương Nghị không ngừng quay đầu nhìn quanh, chật vật lại sốt ruột.
Người của Chí Tôn Kim Thành rất có thể ở gần đó, nếu như lại náo như thế, lúc nào cũng có thể sẽ bị phát hiện.