Mà huyết mạch của Tử Lân Cự Lang vô cùng khó bồi dưỡng, cho nên quanh năm nuôi nhốt trong Luân Hồi bí cảnh hấp thu linh khí, gặm nhấm linh quả. Sau khi biến đổi đến bán huyết, lập tức đưa ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, trấn thủ Chí Tôn Kim Thành.
Cho dù như thế này, số lượng Tử Lân Cự Lang đạt tới bán huyết vẫn có hạn, mà từ bán huyết đi lên, càng là quý giá.
- Ngươi có thể làm chủ?
Đáy mắt Thi Văn Kiệt lấp lóe sáng rực.
Hắn có thể dung hợp Yêu thú, hấp thu lực lượng mạnh nhất của bọn chúng, càng có thể diễn biến thành bọn chúng.
Tử Lân Cự Lang là Yêu thú cường đại có được huyết mạch Thánh Thú, nếu như có thể dung hợp, đối với hắn mà nói tuyệt đối là thiên đại cơ duyên.
- Gia chủ của chúng ta đã hứa hẹn, thời điểm ta hai mươi tuổi sẽ cho ta một con Tử Lân Cự Lang bán huyết trở lên, còn ba tháng nữa ta đã hai mươi tuổi. Chỉ cần trong tộc cho ta, ta sẽ liền chuyển giao cho ngươi.
- Tốt! Thành giao!
Thi Văn Kiệt kích động, nếu như có thể dung hợp Tử Lân Cự Lang, hắn bỏ qua hình xăm toàn thân cũng đáng.
- Nếu như ngươi thật có thể giúp chúng ta bắt sống Khương Nghị, ta còn có thể hứa hẹn, tập hợp uy lực Kim Thành, giúp ngươi triệt để dung hợp Tử Lân Cự Lang.
Hứa Đan tiếp tục đâm kích.
- Tốt!! Giao cho ta! Ta nhất định giúp các ngươi bắt được tên điên Khương Nghị kia!
Thi Văn Kiệt càng kích động, dung hợp cự thú Tử Lân Cự Lang như thế này khẳng định sẽ vô cùng mạo hiểm, làm không tốt còn có thể phế hắn đi.
Nếu như có thể có hoàng tộc phối hợp, cơ hội thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Hứa Đan không để ý đến ánh mắt ra hiệu của đám người Hứa Như Lai, cao giọng nói:
- Vậy còn chờ gì, tìm Khương Nghị cho ta!
- Hừ hừ! Khương Nghị trốn không thoát.
Thi Văn Kiệt nhúc nhích kịch liệt thân thể to tròn, liên tiếp hiện ra số lượng lớn văn ấn, từ gương mặt đến cái cổ, từ trước người đến sau lưng, dày đặc có thứ tự, không có lãng phí bất cứ một nơi nào.
Bên trong có Thanh Xà quay quanh, có liệp ưng đen kịt, có độc hạt dữ tợn, có yêu trùng quái dị, còn có Tử Điêu, ác khuyển, con rết, Linh Điệp các loại.
Theo linh văn nở rộ, tất cả văn ấn toàn bộ thức tỉnh, điên cuồng giãy dụa trong thân thể Thi Văn Kiệt, liên tiếp lao ra, có bay về phía không trung, còn có tiến vào mặt đất.
Thi Văn Kiệt thả ra tất cả Linh Yêu, thân thể nhanh chóng gầy gò, khô quắt giống như l rễ cây trúc, ngay cả khí tức đều trở nên lộn xộn suy yếu.
Hắn ăn vào mấy viên đan dược, ngồi xếp bằng trên Kim Cương Anh Vũ, định thần tĩnh khí, nương tựa theo ý thức cảm nhận được mỗi linh yêu mình thả ra ngoài.
- Khụ khụ!
Hứa Vĩnh Xuân ho nhẹ, dùng ánh mắt ra hiệu Hứa Đan.
Thật muốn đưa Tử Lân Cự Lang sao?
Mặc dù tộc trưởng đồng ý sẽ cho Hứa Đan, nhưng chung quy vẫn tài sản của Chí Tôn Kim Thành, há có thể cho phép nàng đưa cho người ngoài?
Hứa Đan không quan tâm, đối xử lạnh nhạt nhìn qua hoang dã.
Hứa Vĩnh Xuân nhíu mày, đang muốn tiến tới nhắc nhở, lại chợt nghĩ thông suốt cái gì đó.
Chẳng lẽ là Hứa Đan muốn lung lạc Thi Văn Kiệt?
Nếu như Thi Văn Kiệt tiếp nhận Tử Lân Cự Lang, lại có thể dung hợp thành công, thực lực tiềm lực tất nhiên đều sẽ tăng lên nhiều, xác thực đáng giá cho Chí Tôn Kim Thành mời chào. Cứ như vậy, bọn hắn tương đương với việc không có đưa Tử Lân Cự Lang ra ngoài, còn câu dẫn được một thánh văn cường đại.
Chỉ là Thi Văn Kiệt chung quy vẫn là do Phạm Thiên thư viện bồi dưỡng, nơi đó sẽ thả người sao?
Khương Nghị du đãng tại hoang dã hơn một ngày, trước sau gặp phải mười lần vết nứt bạo động, bị giày vò chật vật không chịu nổi, còn thương tổn tới linh hồn, nhưng rốt cuộc cũng thấy được phiến Toái Thạch lĩnh Tô Lăng nói tới kia.
Toái Thạch lĩnh chập trùng lên xuống, phá thành mảnh nhỏ, còn dựng thẳng một cái bia đá, trên đó viết cấm khu thứ chín!
Không gian nơi này vô cùng yếu kém, vết nứt liên tiếp, không giống như nơi khác chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, mà là liên miên bất tuyệt, từ trong mây mù lan tràn xuống tới, một mực kéo dài đến dưới mặt đất.
Số lượng lớn vong hồn như ẩn như hiện trong cái khe, có chút còn giãy dụa lao ra.
Ở giữa Toái Thạch lĩnh có một cái hồ máu, nhấc lên huyết khí nồng đậm, rất nhiều vong hồn chiếm cứ ở nơi đó.
- Sư phụ, đó là Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?
Ánh mắt Khương Nghị nhìn thấu huyết khí xa xa, chú ý tới hoa trắng thần bí tung bay bên trong hồ máu.
- Đó là U Minh Thông Linh Hoa, khả năng hấp dẫn vong hồn tụ tập, lắng nghe chấp niệm của bọn chúng khi còn sống, sẽ còn lấy chấp niệm làm thức ăn. Loại hoa này lúc đầu là màu đỏ, về sau lại biến thành màu tím, sau đó là màu đen, cuối cùng lột xác thành màu trắng. Mỗi lần thay đổi màu sắc đều là lấy bề bộn chấp niệm phát sinh biến chất.
- Nếu như biến thành màu trắng, mang ý nghĩa nó hấp thu mấy trăm vạn chấp niệm, khi số lượng chấp niệm đạt tới ngàn vạn, nó sẽ trở lại màu máu, tuy nhiên khi đó, nó sẽ có được linh hồn của riêng mình, biến thành quỷ vật đáng sợ của U Minh Địa Ngục.
Khương Nghị nghe được thì ngạc nhiên, cũng rung động với sự hiểu sâu biết rộng của Đan Hoàng, thật sự là biết tất cả mọi chuyện.
Đúng vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng oanh minh.
Vết nứt lan tràn, quét sạch mấy ngàn thước, ngay sau đó dẫn bạo toàn bộ mây mù.
Mây mù cuồn cuộn, vết nứt vô tận bao phủ hoang dã.
Trong đó số lượng lớn vết nứt thậm chí còn hội tụ về Toái Thạch lĩnh, Khương Nghị kinh hãi hốt hoảng chạy trốn.
Những vết nứt này đều quá kinh khủng, không thể không cẩn thận.
Nhưng, thời điểm Khương Nghị đang thoát khỏi Toái Thạch lĩnh, một quang ảnh vặn vẹo bên trong vết nứt bay ra một đóa đóa hoa màu đỏ ngòm.
Đóa hoa cực lớn như là hoa sen, bị số lượng lớn vong hồn vây quanh, thậm chí khiến cho hoa trắng trong hồ máu phía dưới có chút phản ứng.
Hoa trắng chập chờn, cuốn lên huyết khí nồng đậm, đánh thẳng vào vết nứt kia. Giống như là đang xua đuổi, lại như là đang dẫn dắt.
- Là đó sao?
Khương Nghị ngưng tụ ánh mắt.