Hứa Như Lai nói:
- Ngươi lại đùa nghịch quỷ kế sao? Ngu xuẩn! Sau đó ngươi sẽ không phải chỉ là đối mặt với mấy trăm con Tử Lân Cự Lang, mà là hơn mấy ngàn vạn con, còn có số lượng lớn cao giai Linh Hồn cảnh. Trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng đều sẽ là trò cười. Nếu như ngươi thông minh một chút, sớm đầu hàng, còn có thể chết dễ dàng, nếu như ngu xuẩn mất khôn, thứ chờ đợi ngươi vĩnh viễn sẽ là tra tấn cùng nhục nhã.
- Chuyện này không mượn ngươi xen vào, chết đi.
Khương Nghị triệu ra tàn đao, bổ xuống đầu Hứa Như Lai.
- Ha ha... Ha ha... Ha ha ha...
Hứa Như Lai đột nhiên ngẩng đầu cười to:
- Khương Nghị, ngươi sát hại số lượng lớn tử đệ Chí Tôn Kim Thành, Đại Tự Tại điện không gánh nổi ngươi. Coi như lại bỏ ra nhiều cái giá, Chí Tôn Kim Thành cũng sẽ phải lấy mệnh của ngươi. Ha ha, ta tới Địa Ngục chờ ngươi!
Răng rắc...
Cơ thể Hứa Như Lai đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, khớp xương ma sát, huyết nhục khô quắt, phật ấn trên trán nở rộ lên cường quan chói mắt.
Khương Nghị còn tưởng rằng hắn muốn tự bạo, nhanh chóng rút lui. Nhưng...
- Thánh Phật! Không phải ngươi vẫn muốn dung hợp ta sao? Ta thành toàn cho ngươi! Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi! Ta chỉ có một yêu cầu, giết Khương Nghị! Giết Khương Nghị!
Hứa Như Lai trừng trừng hai mắt, phát ra những tiếng gào thét sau cùng, sau một khắc, thân thể đột nhiên cứng ngắc, giống như nhận lấy một loại trùng kích vô hình nào đó, lại như là tế hiến linh hồn mình, quỳ trên mặt đất, duy trì bộ dáng ngẩn đầu lên trời gào thét, không còn sinh tức.
Khương Nghị nhíu mày, làm cái gì vậy, dung hợp cùng Thánh Phật?
Lúc trước giao thủ tại diễn võ trường, Thánh Phật và Chiến Phật đã từng mượn dùng lực lượng lẫn nhau.
Chẳng lẽ bọn hắn còn có bí thuật càng cực đoan hơn, triệt để hòa làm một thể?
Trong mật thất bế quan tầng thứ chín tại Chí Tôn Kim Thành, linh văn trên trán Thánh Phật chủ động thức tỉnh, nhưng không phải nở rộ hào quang màu vàng, mà là màu tím đen.
Ngay sau đó hắn vẻ mặt nhăn nhó, tà ác dữ tợn, thân thể đều xuất hiện vặn vẹo cổ quái.
- Thánh Phật... Ta thành toàn cho ngươi... Giết Khương Nghị...
Thanh âm bên trong Luân Hồi bí cảnh quanh quẩn rõ ràng trong mật thất, nương theo chấp niệm khi còn sống của Chiến Phật - Hứa Như Lai, dung nhập vào trong thân thể Thánh Phật.
Thánh Phật chắp tay trước ngực, mặc niệm phật ngữ, nhận lấy tế hiến của Chiến Phật, dung hợp linh văn cùng Huyết Phách.
Đây là một loại dung hợp, càng là một loại trở về.
Kỳ thật bọn hắn vốn là một thể, tuy nhiên chỉ là cưỡng ép chia lìa thiện và ác.
Bây giờ Chiến Phật biến mất, rốt cuộc phật văn cũng hoàn chỉnh.
Thánh Phật đã biến đổi đến Đại Thừa Thánh phẩm, linh văn tại thời khắc này lại một lần nữa tăng vọt, chạm đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Ai...
Thánh Phật yên lặng cảm nhận một lát, nhẹ giọng thở dài.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi mật thất bế quan, nói với thị vệ hai bên:
- Ta đã xác định được của vị trí Khương Nghị.
Trong hẻm núi, Khương Nghị nhìn Hứa Như Lai khô quắt, chân mày hơi nhíu lại.
Tình huống gì thế này?
Không những không có giết hắn, còn thành toàn hắn?
Nếu quả như thật là tế hiến dung hợp, Hứa Như Lai sẽ thành Hứa Như Lai thật sự, Song Phật linh văn bất luận là phẩm cấp hay là thực lực đều sẽ phát sinh chất biến đổi.
Khương Nghị lắc đầu, ý thức luồn vào trong lồng giam của thanh đồng tiểu tháp.
- Hứa Đan, cho ngươi hai lựa chọn. Đầu tiên, sinh cho ta năm hài tử.
- Súc sinh!
Hứa Đan mệt mỏi chống thân thể lên, tức giận la mắng với hắc ám.
- Chỉ hai chữ này? Lúc trước Ngu Khuynh Thành mắng so với ngươi còn hung ác hơn, còn không phải sinh song thai?
- Tên hổn đản ngươi, ngươi chết không yên lành.
Hứa Đan làm thế nào cũng đều không nghĩ đến mình sẽ rơi xuống trong tay Khương Nghị.
Trong mấy ngày này mỗi lần nghĩ đến kết quả của Ngu Khuynh Thành, nàng liền không rét mà run, mọi thời khắc giữ vững thanh tỉnh, sợ sau khi ngủ sẽ bị tên hỗn đản kia xâm phạm.
Mà sau vài ngày đau khổ kiên trì, rốt cuộc Khương Nghị cũng nói chuyện với nàng, câu đầu tiên chính là sinh con, cái này khiến cả người nàng đều run rẩy lên, vừa tức giận lại càng sợ hãi.
- Ta là Luyện Đan sư, thuốc gì cũng đều sẽ luyện. Ví dụ như, để cho ngươi ôm ấp yêu thương, để cho ngươi thần hồn điên đảo, để cho ngươi an thai dưỡng thần. Tóm lại ngươi rơi xuống trong tay ta, ta muốn để cho ngươi làm cái gì, ngươi liền phải làm cái đó.
Khương Nghị hung ác đe dọa Hứa Đan.
- Ngươi đừng mơ tưởng đụng một sợi tóc của ta.
Hứa Đan luống cuống trong lòng, khẩn trương nhìn lồng giam hắc ám.
- Uy thuốc, còn cho phép ngươi? Chờ ngươi ngày nào có con, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi cho ăn thuốc dưỡng thai, đút tới khi ngươi sinh ra.
- Ngươi... Ngươi là tên vô sỉ hỗn đản! Ngươi chết không yên lành!
- Ha ha, ta đã quan sát ngươi mấy ngày, càng xem càng cảm giác ngươi có mùi vị nữ tử, nhất là hai cái đùi này, suýt chút nữa đã để ta không kiềm chế được.
- Ngươi là cái đồ biến thái, ngươi là tên súc sinh.
Hứa Đan càng luống cuống, hỗn đản này mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng trong bóng đêm?
- Ngươi biết mình tại chờ đợi mấy ngày trong nơi này không? Mười ngày! Ròng rã mười ngày! Ngươi biết vì sao ta nhịn xuống không có đụng ngươi không, bởi vì ta đang luyện đan, ta luyện ba mươi bảy viên thuốc, đầy đủ để cho ta giày vò ngươi.
- A a! Đừng nói nữa!!
Hứa Đan thét lên, mặt mũi trắng bệch.
- Chúng ta bây giờ bắt đầu?
Tiếng cười hơi có vẻ hèn mọn của Khương Nghị đang quanh quẩn trong thiết lao.
- Cút! Cút ngay, đừng đụng vào ta!
Hứa Đan kinh hoảng, như bị điên đến mức thôi phát linh lực.
Nàng muốn đả thông đường hầm hư không chạy khỏi nơi này, nhưng không gian trong lồng giam vô cùng quỷ dị, giống như là vũng bùn, kính tượng hoàn toàn không cách nào hình thành con đường được.
- Đừng có gấp, tới trước chút thuốc. Ta xem một chút, dùng thuốc gì đây, nơi này có mười mấy loại.
- A! Đừng, đừng, ngươi cút ngay cho ta!
Hứa Đan thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, chưa lúc nào gặp được loại tra tấn này, nàng sụp đổ thét lên, nước mắt đều đã rơi xuống.
- Thật không cần? Vậy ta đây còn có lựa chọn thứ hai, có muốn nghe hay không?