Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1168: Cuộc Chiến Chịu Chết (2)




Móng vuốt to lớn phá tan mặt đất, phát ra thanh âm ngột ngạt giống như trọng chùy, dày đặc mà hỗn loạn.

Bọn chúng tiếp tục tru lên, hấp dẫn lấy đàn sói khác trong dãy núi chú ý, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Ngao!

Ngoài tám mươi dặm, một đàn sói khác nghe được tiếng gọi. Bọn chúng đầy rẫy hung quang, sau khi cẩn thận xác định rõ phương hướng, toàn bộ lập tức xông lên núi cao, cũng phát ra tiếng sói tru.

Sau đó sói đầu đàn này cũng huy động cánh lớn, đuổi bắt từ không trung, hơn bảy mươi con cự lang còn lại nhanh chóng bành trướng thân thể, phóng tới trong rừng rậm.

Càng ngày càng nhiều đàn sói nghe được tiếng kêu gọi, trong mấy giờ ngắn ngủi đã tập kết gần hơn một ngàn con Tử Lân Cự Lang.

Bọn chúng vừa phóng tới vừa liên tiếp hội tụ, hình thể to lớn, khí tức tàn nhẫn, hình thành trận săn bắt rung động lòng người.

Những nơi đàn sói đi qua, cây rừng sụp đổ, núi đá vỡ nát, đại địa đều đang oanh minh ù ù.

- Đàn sói hành động rồi! Chắc chắn là đã phát hiện ra Khương Nghị!

Số lượng lớn dân liều mạng xông lên không trung, ngắm nhìn thanh thế đàn sói phóng tới, hưng phấn lại rung động.

Khương Nghị vẫn không có để ý tới, hắn liên tục thiêu đốt liệt diễm, ở trên không thỏa thích diễn lại Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tốc độ tiếp tục tăng vọt.

Thái Dương Chiến Y dần dần cùng thân thể phù hợp, đặc biệt ánh sáng cùng ‘năng lượng ánh sáng’ giữa thiên địa tạo thành giao hòa rất tốt.

- Ha ha, thoải mái!!

Toàn thân Khương Nghị tăng vọt ánh sáng, tốc độ bỗng nhiên tăng lên gấp đôi.

Mà dưới nhanh chóng trạng thái, có thể tiếp tục đến năm giây trở lên.

Đây vẫn chỉ là tốc độ gấp đôi, nếu như có thể tăng lên gấp chín, vậy sẽ là tốc độ gì?

Xem ra có cần phải lấy được nguyên bộ thánh thuật của Hoàng Phủ gia đến tay.

Tô Lăng cố gắng đuổi theo ở phía sau, lại dần dần bị kéo dài khoảng cách.

Sau hai trăm dặm, nàng cơ hồ không còn nhìn thấy bóng dáng Khương Nghị đâu nữa.

- Tên điên này rốt cuộc muốn làm gì?

Tô Lăng dừng ở đỉnh núi, ngắm nhìn phương hướng Khương Nghị rời khỏi.

- Tô Lăng cô nương?

Ở không trung truyền đến tiếng kinh hô.

Lãnh Tuyền đạp trên mê vụ xông lại, vui mừng lại không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Lăng:

- Cô còn sống sao?

- Ta chết qua sao?

Tô Lăng kỳ quái liếc nhìn nàng một cái.

- Không phải là ngươi bị tên điên Khương Nghị kia giết sao?

- Lúc nào?

- Chính là vài ngày trước hắn tại dốc núi, lúc phục kích Chí Tôn Kim Thành.

- Ta không có.

- Ta rõ ràng...

- A, hắn mượn ta nửa tấm da.

- Ý của cô là, hắn căn bản không có hại cô?

- Hắn dám sao!

Lãnh Tuyền dở khóc dở cười, thì ra đó là Khương Nghị cố ý kích thích Chí Tôn Kim Thành, hấp dẫn lực chú ý.

Tô Lăng nhìn lên cự điểu xoay quanh trên bầu trời kia, hỏi:

- Đó là người của thư viện các ngươi sao?

- Rất nhiều trưởng lão thư viện chúng ta nhìn thấy đàn sói bạo động liền theo tới.

- Mang ta lên.

Sau khi Khương Nghị lao vùn vụt hơn một ngàn bảy trăm dặm ở trên không, rốt cuộc cũng vọt vào phế tích bị Địa Ma Hồn tàn phá bừa bãi để lại.

Phế tích thê lương, cảnh hoang tàn ở khắp nơi, số lượng lớn vết nứt nhìn thấy mà giật mình, những vết máu pha tạp thảm liệt ngay lúc đó vẫn còn ở trí nhớ.

Khương Nghị dẫn xuất xiềng xích từ trong thanh đồng tiểu tháp, cột Hứa Đan vào phía sau lưng của hắn.

- Ngươi muốn đốt chết ta sao?

Hứa Đan kêu lên đầy sợ hãi.

Phía sau lưng mặc dù to lớn, nhưng hỏa diễm rất mạnh, nhiệt độ cực cao, không gian cũng đều vặn vẹo.

- Nhuyễn giáp của ngươi có thể chống cự nhiệt độ cao, đừng loạn với ta. Nhớ kỹ, ta sống, ngươi mới có cơ hội còn sống. Ta chết rồi, ngươi cũng sẽ sống không bằng chết. Nếu như dám có gan lừa ta, ta tùy thời sẽ ném ngươi vào hư không, từ nay về sau, ngươi cứ đợi đến hầu hạ hơn sáu trăm dân liều mạng kia đi.

Khương Nghị giương cánh mười tám mét, tiếp tục lao vùn vụt ở trên không, phóng tới trung tâm phế tích.

Hứa Đan điên cuồng thôi động linh lực, kích thích Hàn Ti Nhuyễn Giáp, chống cự lại nhiệt độ cao muốn nóng chảy nàng.

Nàng bây giờ đã triệt để từ bỏ tâm tư tính toán Khương Nghị, bởi vì có một số lượng lớn tinh lực đều phải dùng đến chống cự liệt diễm, tinh lực khác dùng để khống chế kính tượng, thực sự không cách nào để tìm cơ hội hãm hại Khương Nghị.

- Sắp bắt đầu rồi!

Khương Nghị sôi trào lên Thánh Viêm, Thánh Viêm kích thích đường vân trên Thái Dương Chiến Y, phóng xuất ra ánh sáng cường đại.

Cứ như vậy, Hứa Đan được hoàn chỉnh che giấu trong liệt diễm, từ bên ngoài rất khó phát giác được sự tồn tại của nàng.

- Bắt đầu cái gì?

Hứa Đan ăn chút đan dược, bảo đảm mình có tinh lực sung túc kích thích Hàn Ti Nhuyễn Giáp, nếu không lúc nào cũng có thể sẽ bị đốt chết tươi.

- Ngươi nhìn xuống dưới.

Khương Nghị bay lên để Hứa Đan nhìn về phía phế tích hoang dã.

Điểm cuối cùng của phế tích, hơn năm mươi con cự lang Linh Hồn cảnh cao giai lướt qua giữa không trung, vọt vào vùng đất phế tích.

Bọn chúng chiều đều cao từ năm mươi mét đi lên, khổng lồ uy mãnh, sôi tử khí trào cuồn cuộn, tràn ngập hung uy khiếp người.

Ngay sau đó, rừng cây oanh minh kịch liệt, đại địa ù ù lay động, tiếng cây rừng bẻ gãy tạch tạch, liên miên bất tuyệt.

Một con Tử Lân Cự Lang từ trong rừng cây lao ra, cao hơn ba mươi mét, khổng lồ hùng tráng, móng vuốt sắc bén giống như là chiến đao, hai mắt hiện ra ý lạnh tàn nhẫn.

Ngay sau đó, cây rừng lay động, một con lại tiếp lấy một con Tử Lân Cự Lang kéo nhau lao ra.

Mấy chục con... Mấy trăm con...

Trước trước sau sau hơn ba ngàn con, hình thể khổng lồ chen chúc cùng một chỗ, mấy chục vạn con nhấc lên thanh thế vô cùng đáng sợ.

Ngao...

Hơn ba ngàn con Tử Lân Cự Lang tập thể gào thét, thanh chấn hoang dã, trong phế tích bằng phẳng truyền ra hơn trăm dặm, thanh triều mãnh liệt, giống như là thủy triều thực sự, cuốn lên bụi đất vô tận.

- Khương Nghị, ngươi nhất định phải chết!

Hứa Đan hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả nàng cũng đều chưa từng gặp qua nhiều cự lang hành động tập thể như vậy.

- Có ngươi ở đây, ta đã có thể sống. Cố gắng phối hợp thật tốt cho ta.

Khương Nghị xông xuống phía trước.