Bọn người Tiêu Phượng Ngô đều nhìn về Dạ An Nhiên.
Khương Nghị không cho để lại cái gì bọn hắn cả, nếu như, chỉ có thể là Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên bừng tỉnh, vội vàng từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp gấm:
- Vị bằng hữu kia của Khương Nghị một thời gian trước đưa cho ta một thứ, nói tại thời điểm cần thiết thì mở ra.
Đồ Uyên và mọi người đại chấn tinh thần, vội vàng vây qua.
Dạ An Nhiên mở hộp gấm ra, bên trong là một lá thư, mở ra xem, trên đó viết mấy chữ bằng máu —— đừng nhớ, đừng buồn, ngày về mười năm.
- Ngày về mười năm?
Đồ Uyên thở phào, nhưng lại chau mày.
Khương Nghị thật là giả chết? Hắn lại còn dám tính toán hoàng tộc!
- Mười năm... Hắn thật sự đi Địa Ngục! Hắn muốn đợi mười năm tại Địa Ngục sao? Vì sao!
Mặt mũi Bọn người Tiêu Phượng Ngô tràn đầy chấn kinh, đây chính là thế giới tử linh, cấm địa của người sống, hoàn toàn xem như một thế giới khác.
Tại sao Khương Nghị lại muốn tới đó, nếu như về không được thì sao?
Dạ An Nhiên kinh ngạc nhìn chữ bằng máu trên lá thư.
Mười năm? Đi mười năm Địa Ngục, ta có thể nào không lo không nhớ!
Đồ Uyên hỏi:
- Dạ An Nhiên, trước khi đi Khương Nghị còn tiết lộ qua cái gì cùng ngươi cô? Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, có ám chỉ gì mịt mờ, hoặc là cử động khác thường nào không?
Dạ An Nhiên chậm rãi lắc đầu:
- Hắn không hề gặp riêng ta, hắn cũng không có đề cập cái gì với ta.
- Trước kia thì so?
Lâm Nam cảm giác Khương Nghị liều chết xông vào Địa Ngục, rất có thể còn có bí mật càng đặc biệt, không chỉ đơn giản là tính toán hoàng tộc như vậy được.
Dạ An Nhiên vẫn lắc đầu, bởi vì Khương Nghị chưa từng có thổ lộ tâm tình cùng với nàng, nàng càng không có đi đến qua nội tâm Khương Nghị.
Khương Nghị tựa như một hành giả cô độc, yên lặng đi tới con đường của mình, hết thảy những thứ bên cạnh, đều là khách qua đường.
- Các ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu như nhớ được chuyện gì thì đến Vương Quốc Hắc Ám tìm chúng ta.
Đồ Uyên đã xác định được Khương Nghị giả chết, phải nhanh trở về nói cho sư phụ một chút.
- U Minh... Địa Ngục...
Sắc mặt của bọn người Tiêu Phượng Ngô trở nên nghiêm túc, nơi đó là nơi người sống có thể tùy tiện đi sao, Khương Nghị có lý do gì không đi không được sao?
Đại Diễn thánh địa!
Tô Lăng trở lại thánh địa, lấy ra viên Huyền Hoàng Thạch to lớn kia, lập tức kinh động đến Thánh Chủ còn có bọn người Tô Triệt.
Bọn hắn chưa thấy qua Huyền Hoàng Thạch chân chính, huống chi còn là khổng lồ như vậy.
Chỉ là hít sâu khí tức Huyền Hoàng một cái đã liền có thể khuấy động đến huyết dịch, khắp người đều xao động.
- Ta lấy được, nó thuộc về ta.
Tô Lăng chỉ là cho bọn hắn nhìn, không muốn cống hiến ra.
- Đương nhiên thuộc về con!
Tô Thiên Sóc kích động toàn thân đều nóng lên, Huyền Hoàng Thạch có thể kích phát tiềm lực huyết mạch, đối với Yêu thú mà nói quả thực là ân huệ trời ban.
- Tô Lăng, tranh thủ thời gian hấp thu, ai cũng sẽ không cướp của muội.
Tô Triệt thay nàng vui mừng, không để cho nàng lấy ra chia sẻ.
Huyền Hoàng Thạch tuyệt thế hiếm thấy như thế này, coi như chia ra thành mấy trăm khối cũng đều sẽ có hiệu quả, nói không chừng có thể toàn diện tăng tiềm lực tất cả Yêu thú của Đại Diễn thánh địa lên, nhưng nếu như tập trung cùng một chỗ, thì khả năng sẽ kích phát lực lượng tổ mạch toàn diện.
Lấy huyết mạch của Tô Lăng, hoàn toàn có thể lột xác thành cấp bậc Thánh Thú, Thánh Thú chân chính.
- Thay ta giữ bí mật nha.
Tô Lăng ôm Huyền Hoàng Thạch vui mừng rời khỏi.
- Lăng nhi thật có phúc lớn.
Tô Thiên Sóc cùng Tô Triệt trao đổi ánh mắt, đều tươi cười, kích động lại rung động.
Cơ duyên như vậy Luân Hồi bí cảnh mấy ngàn năm đều chưa hẳn xuất hiện một lần, vậy mà lại đến được trên người Tô Lăng.
Bọn hắn nhìn Tô Lăng nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, mong đợi đang yên lặng trong lòng cuối cùng có hiệu quả.
Nếu như nàng thật trở thành Thánh Thú, đủ để phù hộ thánh địa trăm ngàn năm.
- Đúng rồi, nói với mọi người một chuyện.
Tô Lăng nhảy ra bậc cửa, đột nhiên quay người lại.
Tô Triệt đong đưa quạt lông, cười nói:
- Còn có tin tức tốt gì, tranh thủ thời gian chia sẻ đi.
- Còn nhớ rõ Khương Nghị không?
- Đương nhiên nhớ kỹ.
- Chết rồi.
- Chết rồi?
Giọng Tô Triệt đột nhiên cao lên.
- Chết như thế nào?
Tô Thiên Sóc đều sửng sốt một chút, tiểu tử điên hãm hại Tinh Túc các kia, cho bọn hắn tranh thủ cơ hội đến trả thù Huyền Nguyệt, hắn còn muốn ngày nào tìm cơ hội cảm tạ một chút, làm sao lại chết rồi.
- Không biết làm sao hắn lại rơi vào Luân Hồi bí cảnh, nhưng không biết thu liễm, cứ khiêu khích Chí Tôn Kim Thành, cuối cùng bị Chí Tôn Kim Thành điều mấy ngàn con Tử Lân Cự Lang, ở trong vùng hoang dã xé nát ăn hết.
Tô Lăng nói xong, nhún vai:
- Rất đáng tiếc.
- Trước tiên muội chờ chút đã! Muội tận mắt thấy?
Tô Triệt khó có thể tin được, tiểu tử kia rất điên cuồng lại càng tinh ranh hơn, làm sao có thể chết được?
- Lúc ấy muội cũng ở đó, còn có Phạm Thiên thư viện, Chí Tôn Kim Thành, Đại La sơn và rất nhiều rất nhiều dân liều mạng, đều thấy được. Chết quá thảm rồi, ngay cả mảnh xương vụn cũng đều bị ăn.
Tô Lăng cảm thấy tiếc nuối cũng không có nhắc tới chuyện Khương Nghị có ý đồ xâm phạm nàng, lắc đầu quay đi.
Tô Thiên Sóc và Tô Triệt trao đổi ánh mắt, trầm mặc thật lâu, đều khe khẽ thở dài.
Tâm tình phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Thiên Hậu. Tô Lăng trở về, nàng nói Nhân Hoàng chết rồi.
Diêm bá xuất hiện ở sau gian phòng, khom mình hành lễ.
- Chết tại chỗ nào?
Thiên Hậu lạnh nhạt khẽ nói.
- Xích Chi đại liệt cốc, Luân Hồi bí cảnh.
Diêm bá vừa mới cảm nhận được khí tức Huyền Hoàng đặc biệt, cho nên mới mở Thiên Nhãn, tra xét Đại Diễn thánh địa, vừa hay nhìn thấy tình huống trong đại điện.
Thiên Hậu chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng, không có quá nhiều phản ứng.
Bởi vì Diêm bá rất bình tĩnh, liền mang ý nghĩa chuyện có chân tướng khác.
Nhưng, nàng đợi một hồi lại không đợi được Diêm bá đáp lại.
- Ừm?
Thiên Hậu giương mắt nhìn sang.
- Thần vừa mới cẩn thận lục soát tung tích Thần Hoàng, hắn hẳn là đi U Minh Địa Ngục.
- Hắn muốn đi Côn Lôn Quỷ Sơn? Sốt ruột rồi sao! Bây giờ còn không phải là thời điểm thích hợp!