Lúc Nguyệt Hoa Thiên Bảo cho hắn cũng không có nói sau khi Sinh Tử Ngâm mang người đi, cũng sẽ đều vô tình cuốn đi tất cả cảnh giới.
Đan Hoàng trầm mặc, lòng chợt đau.
Cùng đứa nhỏ này đi với nhau, có thể nói là bước từng bước máu, bước từng bước mạo hiểm, mỗi lần cơ duyên, mỗi lần biến đổi, mỗi lần trưởng thành đều là hắn mạo hiểm cùng phấn đấu đổi lấy.
Kết quả, toàn bộ đều không còn, phí công nhọc sức.
Đừng nói Khương Nghị, ngay cả hắn cũng đều có chút khó mà tiếp nhận được.
- Không! Không không không! Đây là ảo giác, đây là ảo giác mà Sinh Tử Ngâm mang tới!
Khương Nghị lo lắng, bối rối, điên cuồng kích thích linh văn, kích ra linh lực, một lần một lần lại một lần.
Thế nhưng, kinh mạch khô quắt không có bất kỳ linh lực gì lưu động, thân thể càng không có lại xuất hiện Thánh Viêm màu vàng.
Khương Nghị ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt lắc lư.
Không có linh lực, thân thể thoái hóa, đây chính là cái giá xông vào U Minh sao?
Hắn không có cảnh giới, không có thực lực, còn tìm kiếm dược liệu thế nào, còn rời khỏi U Minh Địa Ngục thế nào!
Vì sao?
Sinh Tử Ngâm rốt cuộc là thứ quỷ gì?
Khương Nghị ngẩng đầu, bối rối lại tức giận nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt.
Đột nhiên, dáng vẻ lão nhân chậm chạp nhấm nuốt khiến cho hắn chú ý.
Khương Nghị ngồi xổm trước mặt lão nhân, đến gần xem thử, ở trong đó lại là viên linh đang đen kịt.
Bên trong linh đang phát ra huyết khí nồng đậm, còn có linh lực màu vàng óng.
- Đó là của ta?
Khương Nghị đột nhiên bừng tỉnh.
Chẳng lẽ, trong lúc Sinh Tử Ngâm kéo mình vào U Minh Địa Ngục đó đã cướp đoạt toàn bộ của hắn?
Mỗi khi thời khắc sinh tử, Sinh Tử Ngâm truyền ra cảm giác thần bí, cùng từng tiếng nỉ non, chẳng lẽ là đang thỉnh cầu hắn mở ra thân thể của hắn? Nếu như hắn cự tuyệt, Sinh Tử Ngâm sẽ không lại 'Thỉnh cầu', nếu như hắn đã đồng ý, Sinh Tử Ngâm tựa như đã được cho phép, điên cuồng cuốn đi huyết khí, hồn khí, thậm chí linh khí của hắn.
- Hắn... Ăn của ta?
- Hắn còn sống không?
- Sinh Tử Ngâm, là hắn thả ra?
Khương Nghị lảo đảo hai bước, chấn kinh lại càng kinh hoảng hơn.
Thứ quỷ này rốt cuộc là cái gì?
Tất cả cố gắng từ khi hắn sinh ra đến nay, vậy mà đều thành toàn cho nó?
- Chú ý cái cây trên đầu của hắn.
Đan Hoàng cũng bắt đầu cảnh giác.
Theo lão nhân hấp thu năng lượng bên trong linh đang, Huyết Thụ bắt đầu nhẹ nhàng lay động, giống như đang thoải mái mở rộng.
Trên cành cây nổi lên huyết văn yếu ớt, mặt ngoài lá cây thì nở rộ lên từng tia từng tia kim quang, tuy nhiên rất nhanh cũng đều khôi phục bình tĩnh.
Con mắt lão nhân xanh mơn mởn dần dần ảm đạm, giống như là bộ thi thể, ngồi quỳ chân trên mặt đất. Mà linh đang trong miệng hắn, đã biến mất không thấy.
- Quả nhiên là bị hắn hấp thu!
Khương Nghị lần nữa tới gần lão nhân, thử thăm dò đụng đụng thi thể khô quắt của hắn, vô cùng lạnh, lại vô cùng cứng rắn, khi hắn giơ tay lên, muốn đụng vào những xiềng xích kia, một nguồn khí âm hàn nháy mắt nở rộ, giống như cơn sóng lớn đầy mãnh thú, đối diện đánh bay Khương Nghị.
Khương Nghị nện vào trên cột đá ngoài trăm thước, toàn thân răng rắc giòn vang, rơi xuống trên mặt đất, hôn mê tại chỗ.
Không chỉ có cảnh giới hoàn toàn không có, thân thể cũng biến thành vô cùng yếu ớt.
Lúc Khương Nghị tỉnh lại lần nữa, suy yếu đau đớn toàn thân hắn không hề yếu bớt chút nào.
Hắn cố gắng ngồi lại, dựa vào cột đá xoay lệch ra, yên lặng nhìn lão nhân phía xa.
Không tiếp tục gào thét, không tiếp tục tức giận, mà là an tĩnh sự hoảng hốt lại.
Đan Hoàng đau lòng, thử nghiệm di chuyển chú ý của Khương Nghị:
- Hắn hẳn là bị vây ở chỗ này rất lâu. Trước khi chết, dùng thân thể mình làm chất dinh dưỡng, dựng dục gốc cây kia. Trái kết trên cây đó hẳn là Sinh Tử Ngâm. Sinh Tử Ngâm sau thành thục liền sẽ chủ động vượt qua hai giới Sinh Tử, bay xuống nhân gian. Ai dùng linh đan, người đó sẽ phải tế hiến hết thảy mọi thứ của mình. Sau đó linh đang sẽ cướp đoạt huyết khí, linh khí thậm chí là hồn khí, dung nhập bên trong thi thể của hắn, tẩm bổ gốc cây kia.
- Về phần tại sao có ít người không trở về được, rất có thể là không nghĩ thông mấu chốt trong này, mà là đi ra thạch điện, bị ác linh trong bóng tối thôn phệ. Vì sao có ít người có thể trở về, thời gian lại sai biệt, là bởi vì bọn hắn ở lại nơi này, chờ đợi sau khi trái trên cây thành thục, đi theo nó trở lại nhân gian.
Những điều Đan Hoàng nói đều là suy đoán của mình, nhưng đều đã được cân nhắc.
- Đó là cây gì?
Đôi môi khô khốc của Khương Nghị giật giật, mệt mỏi trả lời một câu.
- Ta chưa thấy qua, cũng chưa nghe nói qua. Có thể là hắn lấy được một loại hạt giống thần bí nào đó, cũng có thể là có liên quan đến linh văn của hắn. Tóm lại, rất có thể là hắn muốn thông qua gốc cây kia, một lần nữa thu hoạch được tân sinh.
Khi còn sống Đan Hoàng rất si mê các loại linh vật dược liệu, đối với những thứ hiện có hay đã biến mất đều có hiểu rõ, nhưng loại cây có thể kết xuất Sinh Tử Linh Đang này, lại cũng chưa từng nghe đến.
Khương Nghị trầm mặc, hoảng hốt, thật lâu không nói gì.
Đan Hoàng nói:
- Chí ít chúng ta cũng có cách rời khỏi. Chờ trái trên cây thành thục, ngươi liền theo hắn trở về một lần nữa.
- Trở về?
Đôi môi khô khốc của Khương Nghị có chút run run, toát ra một vòng đắng chát.
- Khương Nghị, tỉnh lại chút. Chúng ta ai cũng không nghĩ tới sẽ gặp được chuyện ngoài ý muốn như thế này, nhưng nếu như đã xảy ra rồi, ngươi nên lựa chọn đối mặt.
- Ta có thể đối mặt với chính ta, nhưng làm sao ta đối mặt với Thiên Hậu, đối mặt với anh linh thần triều đau khổ chờ đợi.
Khương Nghị thì thào nói nhỏ, ảm đạm, cô đơn.
Hắn cố gắng trưởng thành, liều mạng đòi lấy cơ duyên. Hắn thậm chí không có thời gian hưởng thụ cuộc sống, không có thời gian đi cảm nhận tình cảm, càng không dám dừng lại nghỉ ngơi, hắn vẫn một mực ra sức xông về phía trước.
Bởi vì Thiên Hậu đang đợi hắn, những anh linh thần triều kia đang đợi hắn.
Thế nhưng, mất ráo!
Toàn phế đi!
Hắn lại về lại điểm xuất phát.
Nhiều năm cố gắng, thất bại trong gang tấc.
- Cảnh giới của ngươi đã phế đi, không phải là ngươi đã phế đi. Ngươi có thể tu luyện lại từ đầu, ngươi còn có thể lại đứng lên.