Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1194: Đợi ra khỏi Địa Ngục




Nhưng...

Hai người đột nhiên bừng tỉnh, như giật điện mà tránh ra, khẩn trương nhìn Khương Nghị.

Sau khi phát hiện Khương Nghị không có chú ý tới cử chỉ thân mật của mình, bọn hắn mới thoáng thở phào.

Lý Dần toát ra mấy phần xấu hổ, Hứa Đan vụng trộm nhéo hắn một cái.

- Các ngươi chờ ở chỗ này, có cơ hội liền hái, không có cơ hội thì không nên khinh cử vọng động.

Khương Nghị ngắm nhìn tuyệt thế gió lốc thật sâu, sau đó quay người đi đến hoang dã tung bay máu.

- Sư phụ, ngươi đi làm cái gì?

- Chờ ta trở về.

- Thần thần bí bí.

Hứa Đan nói thầm.

- Sư phụ lần đầu tiên rời khỏi thạch điện, hắn có thể đi đâu?

Lý Dần lo lắng nhìn qua bóng dáng Khương Nghị biến mất trong hoang dã mênh mông.

- Hắn không chết được.

Hứa Đan ngồi vào trên tảng đá bên cạnh, ngắm nhìn tuyệt thế phong bạo xa xa, cũng khống chế ba mặt kính tượng, tùy thời chuẩn bị ứng phó nguy hiểm.

- Chú ý thái độ, hắn là sư phụ ta.

Lý Dần ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở nàng.

- Ta lại là nữ tử của huynh đây.

- Trông coi sư phụ, đừng nói như vậy.

- Ta cứ nhận không ra người như vậy? Chừng nào thì huynh đề cập với hắn chuyện của chúng ta?

- Chờ cơ hội đi.

- Cơ hội gì?

- Cơ hội thích hợp.

- Cái gì là cơ hội thích hợp?

- Ít nhất phải chờ khi chúng ta rời khỏi U Minh Địa Ngục.

Khương Nghị đi qua hoang dã mênh mông, xuyên qua cồn cát thê lương, truy tìm các loại quỷ vật 'Thủy triều' di động.

Một ngày... Hai ngày... Năm ngày...

Khương Nghị đi tới bên trong một mảnh núi bụi chập trùng, nhìn qua ngọn núi lớn nguy nga nơi xa.

Nó thực sự quá khổng lồ, lớn đến mức để cho người ta rung động, cũng lớn đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

Minh quang vô tận bao phủ lấy nó.

Mênh mông hồn khí bao phủ nó.

Đỉnh núi đánh vỡ mây mù, cắm vào thâm không mênh mông, đỉnh phá Sinh Tử Lưỡng (hai) Giới.

Nơi đó sôi trào lên ánh sáng quỷ bí đang vặn vẹo cũng vắt ngang ức vạn sợi xiềng xích to lớn, rung động mà khủng bố.

Ngọn núi trấn áp mặt đất bao la, phạm vi đạt đến mấy trăm dặm.

Nó giống như không phải xuất hiện từ dưới mặt đất, mà là được đặt ở nơi đó, đến mức mênh mông hoang dã xung quanh đều bò đầy vết nứt.

Tại thời điểm Khương Nghị nhìn đến ngọn núi kia, giữa đất trời mờ tối đang có ức vạn Quỷ tộc tuôn đến nơi đó.

Có u hồn phiêu đãng, có Quỷ tộc quái dị, còn có đầu lâu dữ tợn, thậm chí có cả ma quái kinh khủng.

Bọn chúng có số lượng khổng lồ, để thế giới âm trầm đều nhiều hơn mấy phần náo nhiệt, nhiều hơn tia sáng đầy trời.

- Côn Lôn.

Khương Nghị yên lặng nhìn qua phương xa, lúc tu luyện lại từ đầu, nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước kia , rất nhiều ký ức dung nhập linh hồn dần dần khôi phục.

Hắn nhớ mang máng, bên ngoài Hoàng Tuyền, chỗ quỷ triều hướng tới, chính là Côn Lôn.

Trước khi đến U Minh Địa Ngục, hắn không biết sẽ rơi xuống nơi nào, càng không biết Côn Lôn ở nơi nào. Không nghĩ tới Lý Dần và mọi người lại tìm được Hoàng Tuyền, càng không có nghĩ tới sâu trong trí nhớ của hắn lại xác định được vị trí Côn Lôn.

Giờ phút này, Côn Lôn đang ở trước mắt.

Nơi đó là quỷ sơn khổng lồ nhất Địa Ngục, nơi đó cũng là chiến trường hỗn loạn nhất Địa Ngục.

Nơi đó kết nối với Thiên Khải, Bách Tộc chiến trường, nơi đó cũng chôn giấu vô số Quỷ Chủ Thần Linh.

Đối với Khương Nghị mà nói là, nơi đó có Tu La nhấc quan tài mà chiến.

Mà huyết quan phong ấn bên trong, vừa đúng là đầu lâu kiếp trước của hắn.

Sau cuộc chiến đấu Đăng Thiên Kiều, hắn bị thiên kiếp oanh sát, quần hùng vây bắt, thân thể bị tách rời phân phá.

Duy chỉ có cái đầu kia được Thiên Hậu, Tu La liều chết bảo toàn được.

Bên trong có tất cả ký ức kiếp trước của hắn, càng có Võ Đạo tuyệt học, là vị trí quan trọng nhất toàn thân.

Vì để bảo toàn cái đầu kia, vì để bảo vệ tôn nghiêm sau cùng của hắn, cũng là vì để che giấu ‘hành động luân hồi Kim Thai, Thiên Hậu, Tu La đã dứt khoát kiên quyết, khiêng huyết quan rơi xuống chiến trường Địa Ngục, Côn Lôn!

Lực chú ý của các phe từ đó về sau liền từ nhân gian chuyển dời đến U Minh.

Có mưu toan cướp đoạt, có bí mật quan sát.

Chiến trường nơi Địa Ngục, hỗn loạn hơn, nguy hiểm hơn, một trận chiến của Tu La chính là ngàn năm.

Ánh mắt chú ý của các phương cũng dần dần rời khỏi, chỉ có số ít vẫn tiếp tục chờ đợi.

Bây giờ, Khương Nghị đã luân hồi trở về. Chỉ có hoàn toàn dung hợp cái đầu kia, thân thể chuyển thế mới có thể chân chính xem như thức tỉnh.

Nhưng, Khương Nghị cứ nhìn qua từ xa như vậy, cũng không dám tới gần Côn Lôn Quỷ Sơn nửa bước.

Mặc dù rất nhiều thế lực đều đã từ bỏ mưu đồ, từ bỏ quan sát, nhưng khẳng định còn có ở lại. Mà những kẻ được để lại đây cũng là nguy hiểm nhất.

Nếu như Khương Nghị tùy tiện xuất hiện, hoặc là huyết quan xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý.

Lúc này, cây núi bên trong huyết quang cuồn cuộn xa xa, vạn quỷ tránh lui, mười mấy con Bạch Mao (lông trắng) Ác Quỷ hình thể khổng lồ, kéo lấy một cung điện rộng rãi, từ bên trong ầm vang đi tới.

Bọn chúng to như một ngọn núi nhỏ, ánh mắt dữ tợn, cái miệng to rộng, răng nanh sắc nhọn, móng vuốt lại bén, tương tự như người, nhưng lại có lông trắng đầy người, bọn chúng gào thét thật lớn, kinh hãi mênh mông cây núi.

Cung điện đỏ tươi, lại treo đầy linh đang màu máu, phía trên có rất nhiều mèo đen quỷ bí nằm sấp, hai mắt hiện ra ý lạnh u lãnh.

Bạch Mao Ác Quỷ kéo lấy cung điện từ trong huyết vụ đi tới, cũng không lâu lắm, phía trước huyết vụ cuồn cuộn, giống như rộng mở cửa lớn, nghênh đón bọn hắn.

Bọn chúng đi đến, hoàn toàn biến mất, chờ lần nữa xuất hiện, đã là bên ngoài mấy chục dặm.

Huyết vụ cuồn cuộn, linh đang giòn vang.

Bọn chúng kéo lấy cung điện đi ra, một lần nữa đi đến huyết vụ ở trước mặt.

Bọn chúng giống như dạo bước trong hư không, đi chậm chạp, đi bình ổn, lại ngắn ngủi mấy hơi mà đã vượt qua trăm dặm quỷ sơn.

- Vậy đây hẳn là quỷ vật cấp Quỷ Chủ rồi, đến Côn Lôn tham gia chiến tranh sao.

Khi Khương Nghị đang nói chuyện, xa xôi, mây mù cuồn cuộn trên bầu trời, ánh sáng màu đỏ hồng tràn ngập, một đội tàu thật lớn đang chạy tới phương hướng Côn Lôn.