Thiết Long cổ thụ duỗi càng nhiều chạc cây ra, tiến vào trong thi thể, nhưng lặp đi lặp lại điều tra, từ đầu đến cuối không có phát hiện bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào.
- Chẳng lẽ là sau khi Huyết Thụ thành thục, một lần nữa chui trở lại trong thân thể? Sau đó phóng thích huyết khí, để thi thể khởi tử hồi sinh?
Khương Nghị nghĩ đến khác khả năng.
Thiết Long cổ thụ duỗi chạc cây ra, muốn quấn quanh Huyết Thụ trên đầu thi thể, lại bị hắc khí tràn ngập ở nơi đó ngăn cách.
Cây Huyết Thụ này đã sinh trưởng mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm, cường đại xa so với Thiết Long cổ thụ.
Thiết Long cổ thụ thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng nổi giận, vung cái cành dày đặc lên, giống như roi sắt điên cuồng đánh hắc vụ một trận, Hứa Đan ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu.
Mặc dù nói vật họp theo loài, nhưng tên điên này nuôi đến cái cây đều táo bạo như thế, thật sự là tuyệt.
Đúng vào lúc này, không gian đột nhiên vặn vẹo, lại một gia hỏa không may bị Sinh Tử Ngâm lôi vào Địa Ngục, đập ầm ầm trên sàn nhà.
Linh đang rời khỏi thân thể của hắn, mang theo huyết khí nồng đậm, hồn khí, còn có linh khí, rơi xuống trước mặt thi thể.
Nhưng, lúc linh đang muốn tế hiến chất dinh dưỡng, bên trong huyết khí, hồn khí còn có linh khí đột nhiên ngưng tụ lại cùng nhau, khuấy động lên khí lãng mãnh liệt, giống như đại dương đột nhiên nổ tung trong thạch điện, kịch liệt cuồn cuộn, bọn người Khương Nghị đều bị đẩy lui mấy chục mét.
Rống...
Một con cự kình màu đen nhấc lên trong đại dương mênh mông, phát ra tiếng rống giận dữ hùng hậu.
Thanh triều rung động, càng mang theo vài phần bi tráng, phảng phất chấn động tám vạn dặm biển lớn, giận dữ hét với vực sâu cửu trọng giới.
- Aaa… !!
Hứa Đan ôm đầu kêu thảm, bị đột nhiên xuất hiện tiếng gầm thét đã chấn động linh hồn nàng.
Linh lực toàn thân Lý Dần mất khống chế, hình thành liệt diễm mãnh liệt lao ra, chủ động ngưng tụ thành hình dáng Bất Tử Điểu, gáy to với con cự kình kia.
Tuy nhiên kịch liệt phản ứng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, huyết khí, hồn lực, linh lực nhanh chóng bị thi thể hấp thu.
- Khí thế thật là mạnh, người này có lai lịch gì?
Lý Dần lật nam tử qua nhìn.
Nam tử hôn mê bất tỉnh, thể hiện vô cùng đau đớn, hơn nữa còn gắt gao nắm chặt nắm đấm, giống như đang gầm thét trước khi hôn mê.
Thân hình hắn khôi ngô, thân cao gần hai mét, mặc chiến giáp cứng rắn, nhìn khí thế phi phàm. Nhất là Linh văn của hắn thật khiến cho người ta phải chú ý, lại là vật 'Sống', đường vân vặn vẹo, chậm rãi dao động, giống như một con cá voi đang ngao du, tản ra khí thế nặng nề hùng hậu.
- Người của Hải Thần đảo?
Hứa Đan kinh hô.
- Ngươi biết hắn?
Lý Dần thử thăm dò muốn đụng vào Linh văn trên đầu của hắn, từ trước tới nay chưa từng gặp qua linh văn thần kỳ như vậy.
- Đây là Cự Kình linh văn của Hải Thần đảo, có được sinh mệnh lực cường đại, càng phát động ngàn dặm trên đại dương mênh mông. Bọn hắn từ Linh Nguyên cảnh đã có thể dài đến trăm mét, sau khi vượt qua Sinh Tử cảnh liền có thể dài đến ngàn mét.
- Cự kình ngàn mét?
Lý Dần tê cả da đầu, yêu thú trăm mét đã đủ rung động, dài đến ngàn mét, đó là cái quy mô gì.
- Nếu như là Thánh phẩm Cự Kình linh văn, còn có thể thức tỉnh kình hồn cổ lão, cũng dựng dục ra hải dương trong thân thể. Hải Thần đảo có tam đại gia tộc, Cự Kình linh văn đại biểu Dương gia, là gia tộc mạnh nhất. Ai dám bức người của Dương gia đến tuyệt cảnh?
Hứa Đan càng rung động, Hải Thần đảo là siêu cấp hoàng đạo trong hải dương, từ xưa đến nay đã bảy lần vấn đỉnh hoàng đạo.
Ngàn năm trước sau khi bị thương nặng thoáng yếu thế, bây giờ đã lần nữa quật khởi mạnh mẽ, rất có trở lại tư thế hoàng đạo.
- Hải Thần đảo...
Khương Nghị dung hợp trong trí nhớ phát hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Nếu như nhớ không lầm, Hải Thần đảo ngàn năm trước sở dĩ sẽ 'Ngã ra' trận doanh hoàng đạo, tựa như là bị hắn nâng một bàn tay đánh ra.
- Ừm...
Nam tử đau đớn ngâm khẽ, đã muốn tỉnh lại.
- Giả quỷ! Dọa hắn một chút!
Khương Nghị đột nhiên nói.
- Cái gì?
Lý Dần và Hứa Đan còn tưởng rằng nghe lầm.
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lấy chút bảo bối từ trong tay hắn. Hai tên trước đó kia đều là quỷ nghèo, tên này hẳn là có thể vớt chút.
Khương Nghị lui đến trong bóng tối, dây leo trong thạch điện quấn quanh trên thân.
Minh hoa trên dây leo tỏa ra minh quang yếu ớt, mặt Khương Nghị bị chiếu trông vô cùng dữ tợn, đáng sợ.
- Thật ngây thơ.
Hứa Đan rất im lặng, nhưng tay chân không có nhàn rỗi, còn nhanh hơn Lý Dần, chạy đến một bên khác, làm cho mái tóc rối tung đến phía trước, lại chỉnh dây leo đến sau lưng.
Minh quang từ bị phía sau lưng chiếu tới, nàng càng lộ ra thêm âm khí, âm u.
Nàng cảm thấy không dọa người, còn hái một đóa minh hoa nhét vào trong miệng, lúc mở lúc đóng, minh quang lấp lóe.
Lý Dần bất đắc dĩ, một kẻ so một kẻ khác thật biết chơi, hắn kéo lấy Thiết Long cổ thụ chạy đến trong góc phía sau thi thể, xé rách y phục, thân thể vặn vẹo, để Thiết Long cổ thụ từ phía sau dùng rễ cây bao trùm hắn, là một dạng tạo hình giống với thi thể phía trước.
Thiết Long cổ thụ cũng duỗi cành ra, giật chút minh hoa, tô điểm cho mình một chút, giống như là một gốc Minh Thụ.
Thạch điện bình tĩnh, hắc ám, giá lạnh, minh hoa nở rộ hào quang nhỏ yếu, âm khí âm u.
Nam tử suy yếu đau đớn chống thân thể lên, đầu tiên là hoảng hốt nhìn xung quanh một chút, xung quanh là thạch điện tòa hắc ám âm trầm, bên ngoài đen như mực, thăm thẳm tiếng quỷ nói, như khóc như tố.
- Ta thật được đưa tới U Minh Địa Ngục rồi?
Nam tử vuốt vuốt cái đầu căng đau, muốn đứng dậy, nhưng thân thể suy yếu vô lực, dưới chân trượt đi, lảo đảo nhào vào trên mặt đất.
- A?
Nam tử vừa vặn quỳ gối trước mặt thi thể, hắn nao nao, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm kinh khủng, vang vọng thạch điện, nam tử chật vật lui lại, hai mắt trừng đến căng tròn, toàn thân giống như bị điện giật.
- Khốn kiếp, ngươi làm ta sợ muốn chết!
Nam tử tức giận, thoáng chậm làm dịu lại, đang muốn chống người lên nữa, vừa quay đầu lại đã đối đầu với Hứa Đan ở bên phải.
Hứa Đan tóc tai bù xù, toàn thân 'Hiện ra' minh quang (ánh sáng u minh), trong thạch điện âm trầm này muốn dọa người bao nhiêu thì là dọa người bấy nhiều.