Giọng Khương Nghị truyền vào thanh đồng tiểu tháp, tiếc nuối nói:
- Rất xin lỗi, chúng ta phải rời khỏi. Ta không muốn mười năm ước hẹn với ngươi nữa, nhưng ta sẽ vẫn cung cấp đan dược cho ngươi, cho đến ngươi khôi phục thực lực.
Dương Biện có chút hoảng hốt, từ trong thất thần tỉnh táo lại, chỉ là ánh mắt còn có chút trống rỗng.
- Giúp ta làm rõ ràng! Ta muốn biết nguyên nhân!
- Đây là cơ mật tối cao của Hải Thần đảo, trừ phi bắt lấy Ngụy Vô Đạo, Dương Thiên Hữu, nếu không sẽ không ai nói cho ngươi nguyên nhân.
- Vậy thì bắt bọn họ!
- Ta bắt Ngụy Vô Cực, đã nhấc lên nguy hiểm rất lớn. Nếu như lại đụng đến Ngụy Vô Đạo, Hải Thần đảo chắc chắn sẽ phong bế toàn đảo, chúng ta đều phải ở lại nơi này. Ta rất hiểu ngươi tâm tình, nhưng...
- Ngươi không hiểu! Ngươi không hiểu!
Dương Biện mang theo nước mắt, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
- Thật đáng tiếc. Ta thật bất lực.
- Ta muốn biết nguyên nhân! Ta muốn biết tại sao bọn hắn muốn giết ta! Dương Biện ta sẽ đi theo ngươi mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm! Hãy làm rõ ràng cho ta!
- Ta không cần ngươi đi theo, ta cũng không tra rõ ràng. Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi.
Giọng Khương Nghị biến mất khỏi thanh đồng tiểu tháp.
- Khương Nghị, làm rõ ràng cho ta! Ta muốn biết nguyên nhân! A a a! Vì sao! Ta đã làm sai điều gì! Khương Nghị, ngươi đi ra cho ta!
Dương Biện giằng co, gào thét trong thanh đồng tiểu tháp.
Đau đớn, tuyệt vọng.
Suy yếu, bi thương.
Hắn thật đã sắp bị phá vỡ rồi.
- Sư phụ, thế nào?
Lý Dần nhìn thấy Khương Nghị mở mắt ra, lập tức hỏi.
Khương Nghị lắc đầu, nói:
- Là tộc trưởng Dương gia muốn giết hắn.
- A? Vì sao?
Hứa Đan không tin được, giết truyền nhân Thiên phẩm?
Vị tộc trưởng này đầu bị rót nước biển sao!
- Trong này khẳng định có dính đến một loại hành động nào đó của Hải Thần đảo.
- Vậy chúng ta...
- Đừng lại đi tiếp xúc với Lôi Tú, cũng đừng làm bất cứ thăm dò gì nữa, chúng ta đợi sau khi hôn lễ kết thúc khiêu chiến xong Ngụy gia, mau mau rời khỏi nơi này.
- Ừm!
Lý Dần mặc dù cảm thấy Dương Biện rất đáng thương, nhưng có thể làm cho phụ thân nhẫn tâm giết trưởng tử, lại còn là truyền nhân Thiên phẩm, trong này khẳng định dính đến bí mật cực lớn.
Nếu như bọn hắn mạo hiểm thăm dò, Hải Thần đảo tức giận tuyệt đối sẽ nuốt hết bọn hắn, nuốt đến không còn hài cốt.
Hứa Đan im lặng, xác thực không nên xen vào sự vụ hoàng tộc.
Hải Thần đảo, so với hải dương đều sâu. Chỉ là... Lôi Tú phải làm sao bây giờ?
Ngày mai, nàng đã phải gả cho Dương Thiên Hữu.
Trong trang viên!
Sau khi tất cả thị nữ đều rời khỏi, Lôi Tú nhìn sáo trúc cùng chữ bằng máu trên bàn, yên lặng ngẩn người.
Chàng, còn sống không?
Thế nhưng, chàng rõ ràng đã chết, đã chết bốn năm rồi.
Nhưng sáo trúc là vật đính ước của bọn hắn, chữ bằng máu nhắc đến tình cảnh, càng là hồi ức đẹp nhất giữa hai người bọn họ. Trừ hắn ra, không có những người khác biết.
- Chàng thật còn sống sao? Chàng, đang ở Hải Thần đảo sao?
Lôi Tú tự lẩm bẩm, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Không!
Chàng đã chết!
Đây cũng là Dương Thiên Hữu đang thăm dò thôi.
Có lẽ, bây giờ Dương Thiên Hữu đang chờ phản ứng của nàng.
Nhưng, nếu thật là chàng thì sao? Nếu như chàng còn sống thì sao!
Lôi Tú cầm lấy sáo trúc, hai mắt dần dần mông lung.
- Là chàng sao? Ta rất sợ hãi...
Bành!!
Cửa phòng đột nhiên bị đạp nát, khí lãng cùng với mảnh vỡ văng vào trong phòng.
Tiểu Bằng Vương uy mãnh lao tới trong phòng như một bóng ma to lớn.
- Đại ca.
Lôi Tú bừng tỉnh, cuống quít đứng dậy, gắt gao nắm sáo trúc ở trong tay.
- Lấy ra.
Tiểu Bằng Vương mang theo ánh mắt bén nhọn tiếp cận Lôi Tú.
- Cái gì?
Lôi Tú ngẩng đầu, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
- Cây sáo trúc kia! Còn có huyết thư!
- Muội, muội không biết đại ca đang nói cái gì.
Vân Nhi run rẩy đứng ở sau lưng Tiểu Bằng Vương:
- Tiểu thư, đúng... Thật xin lỗi. Hắn đã chết, ngài không nên lại có huyễn tưởng, cái này... Đây nhất định Dương Thiên Hữu thăm dò. Nô tì, là vì tốt người... Nô tì... Thay người làm quyết định.
- Vân Nhi ngươi...
Lôi Tú khẽ giật mình, vội vàng nhào về phía cái bàn, cầm lấy huyết thư liền muốn nhét vào trong miệng.
Bành...
Một đoạn lôi triều đập vào mặt, đánh trên người Lôi Tú.
Lôi Tú kêu thảm bay ra ngoài, huyết thư vừa tới trong miệng cũng bị phun ra ngoài.
Tiểu Bằng Vương một phát bắt được huyết thư, quét mắt nhìn chữ bằng máu phía trên, tiếp cận Lôi Tú:
- Đưa sáo trúc cho ta.
Lôi Tú giãy dụa đứng lên, quỳ ở trước mặt Tiểu Bằng Vương:
- Đại ca... Đây là... vật đính ước giữa muội và huynh ấy, đây là huyễn tưởng duy nhất của muội, đây là...
Bành!
Tiểu Bằng Vương đưa chân đá văng Lôi Tú, túm lấy sáo trúc, lạnh lùng cảnh cáo:
- Ta nhắc nhở qua ngươi bao nhiêu lần, bắt đầu từ đêm nay, ngươi đã không còn là ngươi! Mặc kệ là làm chuyện gì, đều phải nghĩ cho rõ ràng, ngươi là đang đại biểu ai, ngươi tới nơi này là làm cái gì!
Lôi Tú quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:
- Đại ca... muội cầu xin huynh...
- Nếu như không phải thông gia lần này, kẻ sỉ nhục như ngươi đây sẽ chỉ ở Thánh Bằng đảo làm công cụ sinh dục. Là Hải Thần đảo cho ngươi cơ hội được tôn trọng, nắm lấy thật chắc cho ta, đừng không biết tốt xấu.
Tiểu Bằng Vương giận dữ phất tay, cầm sáo trúc cùng huyết thư rời khỏi.
- Vân Nhi, đi theo ta!
- Đại ca...
Lôi Tú rên rỉ, nhào vào trên mặt đất.
Sâu trong hòn đảo của Dương gia, tân phòng của Dương Thiên Hữu.
Nơi này không phải như đình viện mà những tộc nhân khác ở, mà là một cung điện xa hoa khổng lồ, còn có số lượng lớn cường giả trấn thủ.
Bởi vì Dương Thiên Hữu là Thiên linh văn trong đại tân sinh Dương gia, ngày mai càng được khâm định là thiếu tộc trưởng, còn đại biểu cho Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thông gia, cho nên hôm nay chính thức tiến vào tẩm điện 'Thiếu Dương điện' của tộc trưởng.
- Dương Thiên Hữu, ngươi đây là ý gì?
Tiểu Bằng Vương mang theo Vân Nhi tìm tới nơi này.