Các phương đều rất kinh ngạc.
Tộc trưởng các tộc, các tộc lão Cổ Hoa, cũng đều đi nhanh mấy bước, theo tới sau lưng Nhân Hoàng, bồi tiếp đến cửa phủ kiều gia.
Long long long...
Nhân Hoàng đẩy cửa phủ nặng nề ra, trước mặt là quảng trường rộng rãi, một cái thềm đá từ nơi đó một mực kéo dài đến đỉnh núi năm ngàn mét.
Yên tĩnh!!
Yên tĩnh giống như chết!!
Chẳng những không có nửa cái bóng người, ngay cả đèn lồng đều dập tắt hơn phân nửa.
- Người đâu?
Tộc trưởng các gia tộc chau mày bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng, nhưng lại không dám nghĩ nhiều.
- Vào xem.
Đông Hoàng Thánh Kiệt và các cường giả âm thầm đề phòng, liên tiếp đi đến cửa lớn Kiều gia.
Nhân Hoàng giẫm lên thềm đá đi tới đỉnh núi, ý thức cường thịnh càn quét ở ven đường.
Mười mét... Ba mươi mét... Một trăm mét... Ba trăm mét...
Đều không có nhìn thấy bất cứ một vật sống gì.
Nhân Hoàng càng chạy càng nhanh, cuối cùng phóng lên tận trời, thẳng đến đỉnh núi Kiều gia.
Bọn người Đại hoàng tử theo sát phía sau, liên tiếp bay lên không.
Trên quảng trường ở đỉnh núi, hơn một trăm cây cột đá tráng kiện đứng thẳng, đỉnh chóp mỗi cây cột đá đều cuốn lấy dải lụa màu trắng, đỉnh chóp có chậu than cháy hừng hực. Ở chính giữa quảng trường có để đó một cái quan tài đá, nắp quan tài đậy một nửa, bên trong giống như có một người đang nằm.
Nhân Hoàng đi qua, đưa tay mở nắp quan tài lên.
- Là ai?
Tộc trưởng các gia tộc chạy tới xem xét, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng.
Bên trong lại là một cái tượng đất, tuy nhiên mặt tượng đất lại cực kỳ giống Nhân Hoàng.
Đây là đưa tang cho Nhân Hoàng?
Kiều gia điên rồi sao?
Quả thực là đại nghịch bất đạo!
Đại biểu các nơi liên tiếp đuổi tới đỉnh núi, nhìn thấy tràng diện 'Tế điện' trước mắt, thể hiện đều trở nên đặc sắc.
- Kiều gia không có một ai.
- Kiều gia, đều rời khỏi sao?
- Vì sao!!
Đại biểu các tộc phương bắc không hiểu rõ tình huống, đều cảm thấy không hiểu gì cả.
Đã nói dạ yến đâu?
Làm sao lại thành tế điện rồi!
Khương Nghị vừa mới thay Kiều gia tranh giành quang vinh lớn như vậy, thời điểm này hẳn là nên hưởng thụ phần kiêu ngạo này chứ, làm sao giống như là dọn nhà chạy đi như thế?
- Kiều gia, chạy.
Nhân Hoàng ngữ khí bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.
Nhưng tộc trưởng các tộc đều hít vào từng ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đã hiểu ra cái gì.
Kiều gia, phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa rồi?!
Chín ngày luyện đan, hoàn toàn chỉ là ngụy trang?
Vì sao phải trốn chạy?
Chẳng lẽ bàn tay phía sau màn hủy diệt Tô gia, tính toán hoàng thất, thật sự là Kiều gia?
Kiều gia biết mình đã bị tập trung vào, sau đó mời Khương Nghị về, lấy đại hội luyện đan hấp dẫn ánh mắt toàn thành, tại thời điểm tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, thắng lợi đại đào vong?
- Ác Nhân cốc, cũng đi.
Nhân Hoàng khẽ nói, không cần nơi đó báo cáo, cơ bản cũng có thể đoán được.
Hết thảy cũng đều rõ ràng.
Kiều gia, Ác Nhân cốc, hai bên liên hợp, trước đó hành động hủy diệt Tô gia.
Nhưng, Vì sao?
Vì sao Kiều gia đối với hoàng thất có oán niệm lớn như vậy. Đến khi bỏ trốn đều muốn để lại quan tài cho bọn hắn.
Kiều gia cùng hoàng thất có thù oán gì?
Cái này hoàn toàn không có lý do gì a!
Đột nhiên, trong đầu Nhân Hoàng hiện lên một tia sáng nói rõ hết mọi thứ, nghĩ đến sự kiện bí ẩn nào đó được ghi lại bên trong tư liệu lịch sử.
Ngàn năm trước, Cổ Hoa đã từng muốn hủy diệt Kiều gia, bởi vì bọn hắn đã bị liên lụy đến một sự kiện đặc thù nào đó.
Chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân, Kiều gia đã may mắn còn sống sót, từ đó về sau cũng bắt đầu trung thực.
Ngàn năm?
Một ngàn năm một mối thù hận, kiềm chế đến bây giờ?
Hay là bởi vì nguyên nhân gì khác sao?
Đáy mắt Nhân Hoàng lấp lóe ý lạnh, sát ý dần dần tăng lên.
Mặc kệ tại sao Kiều gia phải đi, ở dưới tình huống như vậy, dùng phương thức này phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, không khác nào để hắn mất hết thể diện.
Các cường tộc phương bắc vẫn cùng nghị luận ầm ĩ, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Bởi vì, bọn hắn bị lợi dụng.
Khương Nghị phát khởi sự kiện luyện đan, thật sự là đang lợi dụng bọn hắn, kiềm chế lực chú ý của hoàng thất, hấp dẫn ánh mắt toàn thành, cho Kiều gia tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Quá ghê tởm!
Quá làm càn!
Khương Nghị hắn là cái thá gì, ở đâu ra lá gan, lại dám làm con khỉ đùa nghịch với tất cả cường tộc phương bắc!
- Các gia tộc Cổ Hoa nghe lệnh.
Nhân Hoàng bỗng nhiên quay người, uy thế tăng vọt, thanh chấn đỉnh núi.
- Thần có mặt!
Hoàng Phủ gia và các gia chủ thất đại gia cùng tộc trưởng cường tộc Cổ Hoa khác, còn có thân tộc, các tộc lão bọn hắn mang tới, mấy trăm người toàn bộ một gối quỳ xuống, cúi đầu nghe lệnh.
- Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, Ác Nhân cốc tàn sát Tô gia, tội lỗi đáng chém. Các tộc lập tức hành động, toàn lực lùng bắt! Không kể sống chết! Ngoài ra, lão nhân bế quan trong gia tộc các ngươi, toàn bộ mời đi ra!
Nhân Hoàng uy nghiêm tức giận thét lên ra lệnh, truyền khắp đỉnh núi, cũng chấn kinh tất cả mọi người.
Kiều gia phản bội chạy trốn rồi?
Ác Nhân cốc tàn sát Tô gia?
Chẳng phải là nói, kịch biến bảy năm trước ở Cổ Hoa, chính là do Kiều gia cùng Ác Nhân cốc làm?
Đại biểu các nơi hai mặt nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một câu hỏi, vì sao!
Tuy nhiên, sau khi kinh ngạc, bọn hắn bỗng nhiên lại hưng phấn.
Kiều gia phản bội chạy trốn, đã là tội nhân Cổ Hoa. Nếu như bọn hắn truy sát Kiều gia, thì không phải mạo phạm Cổ Hoa. Trường Sinh Đan trong tay Kiều gia, cùng số lượng lớn đan dược trong tay Khương Nghị, còn có đỉnh lô đặc biệt kia, tất cả không phải đều là của bọn họ sao?
Còn có Ác Nhân cốc, nếu là bọn hắn tàn sát Tô gia, chẳng phải là Cấm Nguyên Cổ Thụ của Tô gia cũng ở trên tay Kiều gia sao?
- Tìm kiếm!
Tộc trưởng các tộc Cổ Hoa lập tức đứng dậy, thét lên ra lệnh bọn thị vệ lùng bắt Kiều gia.
Kiều gia không thể nào nghênh ngang rời khỏi, chỉ có thể thông qua mật đạo của bọn hắn.
Số lượng lớn thị vệ cường tộc vội vã rời khỏi, chạy tới các nhà báo cáo, xin mời các lão tổ xuất quan.
Các tộc phương bắc cũng kích động lên, phóng tới bốn chỗ, tìm kiếm mật đạo.
Không lâu sau đó, trong hoàng thành, sâu trong hoàng cung, một cỗ khí tức kinh người đột nhiên bộc phát, khí lãng vô hình giống như biển động lao nhanh, khuấy động hoàng cung, quét sạch hoàng thành.
Mấy ngàn vạn con dân hoàng thành, bất luận là tỉnh dậy, hay còn đang ngủ, bất luận là võ giả cường hãn, hay là con dân bình thường đều bị khí tức đột nhiên thấm vào thần hồn, nhịn không được mà rùng mình một cái.
Cường quang ngập trời xua tan đầy trời mây mù, rọi khắp nơi trăm dặm dãy núi.
Như một mặt trời đột nhiên rơi xuống trong đêm tối!
Một thân ảnh hùng tráng gào thét giữa hoàng cung, tiếng gầm cuồn cuộn, nộ khí cuồn cuộn, phần uy thế kinh khủng kia bao phủ khắp đất trời.