Khương Nghị lại là Thiên phẩm linh văn!
Khương Nghị lại nổi lên ân oán cùng hoàng tộc Bắc Bộ!
Khương Nghị lại còn bắt cóc một siêu cấp gia tộc, còn có một sát thủ tổ chức.
Khương Nghị nói:
- Lần này ta trở về, là muốn dùng đám cháy của Vô Hồi thánh địa luyện một viên thánh đan đặc thù. Bởi vì tình huống phức tạp, cần do ta chủ đạo, các vị Luyện Đan sư phối hợp. Viên đan dược kia đối với ta, đối với Kiều gia, đều cực kỳ quan trọng, Khương Nghị vạn lần xin mời các vị, chăm chú đối đãi, toàn lực tương trợ.
Nói xong, Khương Nghị khom người, hành đại lễ đối với Thường Huyền Nghĩa, các Luyện Đan sư thánh địa Nhiếp Ẩn Sơn.
Kiều gia, Ác Nhân cốc toàn thể hành lễ, thanh chấn quảng trường:
- Vạn lần xin mời các vị, chăm chú đối đãi, toàn lực tương trợ.
Thường Huyền Nghĩa và mọi người khẽ nhíu mày, vạn dặm xa xôi gấp trở về, chỉ là vì một viên đan dược?
Nếu là thánh đan, bọn hắn chỉ là làm phụ trợ?
Còn cần vận dụng nhiều Luyện Đan sư như vậy?
Khương Nghị lại nói:
- Ba ngày sau, chính thức luyện đan. Luyện đan kết thúc, chúng ta lập tức rời khỏi Vô Hồi thánh địa, đoạn tuyệt tất cả liên hệ cùng thánh địa. Trong ba ngày này, cũng hi vọng các vị Đan sư đều chăm chú chuẩn bị, điều chỉnh tốt trạng thái.
- Khương Nghị muốn đi rồi?
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa và trưởng lão hai mặt nhìn nhau, rời khỏi thánh địa, ai có thể bảo hộ Khương Nghị?
Đối với đám truy binh như lang như hổ bên ngoài, chẳng phải là tương đương với thịt cá đặt trên thớt gỗ, mặc cho người ta chém giết hay sao?
Khương Nghị nói với Ngụy Thiên Thu:
- Xin túc lão hãy an bài cho bọn họ nghỉ ngơi, ở tạm ba ngày.
- Không cần khách khí như thế, trước khi ngươi không có rời khỏi thánh địa, ngươi vẫn là đệ tử thánh địa.
Ngụy Thiên Thu đưa tay, mang theo bọn người Kiều Anh Tung rời khỏi.
Khương Nghị quan sát phương xa, trong lòng mặc niệm.
Vô Hôis, ta nhiều nhất lại chờ ngươi ba ngày, mau chóng trở về, cùng một chỗ chứng kiến mẫu thân ngươi thức tỉnh.
- Tất cả vào đi.
Bên trong đại điện Vô Hồi truyền ra thanh âm của Thánh Chủ.
Bọn người Khương Hồng Võ, Thường Huyền Nghĩa, Lâm Thiên Lộc toàn bộ đi đến đại điện, muốn hiểu kỹ lưỡng càng nhiều tình huống hơn, cùng ứng phó với cục diện hỏng bét bây giờ ra sao.
- Khương Nghị, những tin tức kia đều là thật?
Tiêu Phượng Ngô không có tính nhẫn nại nhất, một cái bước xa lao đến.
- Tin tức đều là do Cổ Hoa hoàng thành rải, có thật có giả.
- Ngươi có thể luyện đan dược Chuẩn Thánh phẩm, cái này thật?
- Thật.
- Ngươi là Thiên phẩm rồi?
- Thật.
- Ngươi giết Đại hoàng tử?
- Thật.
- Ngươi có cây ảnh hưởng thời gian?
- Thật.
- Chết tiêt, vậy còn có cái gì là giả!
Tiêu Phượng Ngô trợn trắng mắt.
- Phản bội chạy trốn, hai chữ này, dùng không thỏa đáng.
- Vậy thì phải gọi là cái gì, bỏ trốn? Ta thật không rõ, ngươi nói cho bọn họ hoa ngôn xảo ngữ nào đó, tuy nhiên vào thời gian tốt lại mang nhà mang người đi theo ngươi coi giặc cỏ.
Tiêu Phượng Ngô thật bội phục vị huynh đệ này của mình, trước đó luôn cảm giác quá táo bạo, gây chuyện quá điên cuồng, kết quả so sánh với chuyện bây giờ, trước đó đơn giản liền cùng nhỏ Nữu Nữu chơi nhà chòi mà thôi.
- Có thể kích thích, có hứng thú thể nghiệm một chút hay không?
- Không không không không...
Tiêu Phượng Ngô dùng sức lắc đầu.
- Nhưng ngươi là Bỉ Mông cự thú, cự thú chiến tranh, ở lại thánh địa quá lãng phí.
- Ta tình nguyện lãng phí sinh mệnh, cũng không nguyện ý chà đạp sinh mệnh. Ta ở chỗ này có thể vui sướng sống trên hai trăm năm, cùng ngươi ra ngoài, hai ngày ợ ra rắm.
Tiêu Phượng Ngô lắc đầu như cái trống lúc lắc.
Khương Nghị kỳ quái dò xét hắn:
- Mấy năm không gặp liền kém cỏi rồi?
- Ngươi tùy tiện nói, ta không mắc mưu.
Tiêu Phượng Ngô vẫn lắc đầu, chỉ là khóe mắt quét nhìn liếc nhìn Khương Uyển Nhi nơi đó, mịt mờ ám chỉ cho Khương Nghị.
Khương Nghị giật mình, nín cười nói:
- Ngươi nghĩ kỹ, thật không đi?
- Đương nhiên.
- Không suy nghĩ một chút?
- Mệnh của ta, ta làm chủ.
- Như vậy đi, ta mua mệnh của ngươi, như thế nào?
- Nói đùa cái gì vậy, không bán!
Tiêu Phượng Ngô tiếp tục liếc qua Khương Uyển Nhi nơi đó, ám chỉ cho Khương Nghị.
- Không bán được rồi.
Khương Nghị lắc đầu đi ra.
- Ai?
Tiêu Phượng Ngô khẽ giật mình, nói không bán thì không bán, người này có thể làm ăn hay không.
Ngươi nha, ngược lại là nên có hai câu cửa miệng chứ, nói không liền không sao!
- Lão tặc?
Khương Nghị mới vừa đi tới trước mặt bọn người Dạ An Nhiên, bỗng nhiên tập trung vào nam tử anh tuấn bên cạnh Kiều Vi Nhi.
Nhìn phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn phóng khoáng, còn làm bộ cầm cái quạt lông màu hồng, chỉ là cái mặt kia cùng một mặt tặc là như nhau, còn có cả nụ cười thô bỉ, phá hủy cảm giác chỉnh thể.
- Gọi ai lão tặc? Đại gia có tên gọi!
Nam tử khinh khỉnh.
- Ngươi thật ăn người rồi?
Khương Nghị dở khóc dở cười.
- Ngươi đoán xem hắn ăn ai.
Kiều Vi Nhi lộ ra nụ cười lúng túng.
- Ai??
Khương Nghị bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Kiều Thiên Mạch cười khổ nói:
- Thời điểm đám lão già Ly Hỏa thánh địa này chạy trốn, sớm cùng Sí Thiên giới liên hệ tốt, chúng ta đi theo Diêm La điện đuổi bắt, tại Thiên Lưu Hà Cốc có phát sinh xung đột. Nó tiếp cận nam tử anh tuấn nhất bên trong, phục kích hắn, sau đó liền biến thành bộ dáng của hắn. Chỉ là sau đó chúng ta mới biết được, đây là cháu trai một vị Đan Thánh nào đó của Sí Thiên giới.
Kiều Vi Nhi nói:
- Vị Đan Thánh kia cho rằng cháu trai của hắn chết rồi, tức giận muốn tìm Ly Hỏa thánh địa báo thù. Cũng may thánh địa Trung Ương nơi đó một mực liền thương lượng chuyện Ly Hỏa Thánh Chủ, hai bên cuối cùng đều thỏa hiệp.
- Bộ thân thể này thế nào? Có anh tuấn hay không! Khốc hay không khốc!
Tặc điểu chuyển thân thể, đắc ý khoe khoang với Khương Nghị.
Khương Nghị lắc đầu, lúc ấy hắn nghĩ Hỏa Diễm Huyễn Điểu là nói chơi, không nghĩ tới thật biến thành người.
- Thái Dương đồ đằng dung hợp thế nào rồi?
- Ngươi không có chú ý tới Linh Hồn cảnh bát trọng thiên của Điểu gia ta sao?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cao ngạo ngẩng đầu lên.
- Ngươi không tới cửu trọng thiên, chính là lười biếng!
- Nói đùa! Ngươi cho rằng cao giai Linh Hồn cảnh dễ tăng lên như vậy?
- Từ hôm nay trở đi, ngươi đi cùng ta.
- Nằm mơ! Ta còn chưa có bắt lấy Vi Nhi đây.
- Cút!
Kiều Vi Nhi xấu hổ.