Đường Nguyên Cực dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Vô Hồi Thánh Chủ.
Tức giận! Uất ức!
Nhưng cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh!
Nữ tử này căn bản cũng không phải là mạnh mẽ, mà là một loại tàn nhẫn khôn khéo!
Nếu như thánh địa Nam Bộ thành công tập kết, toàn thể liên minh Thánh Địa Tây Bộ trình diện, thế tất gây nên sự chú ý của khắp thiên hạ.
Nếu như Tử Vi thánh địa điều động cường giả vào ở Đại Hoang, từ địa vị cùng thực lực mà nhìn, cũng sẽ vọt tới phía trước nhất, cùng hoàng tộc đối kháng. Đến lúc đó, nếu như thật chết đến mấy người của thánh địa, liên minh Thánh Địa sẽ không thể không tuyên chiến các phương.
Cứ như vậy, Vô Hồi Thánh Chủ có đầy đủ lý do cũng có đầy đủ minh hữu, thay Khương Nghị ngăn cản uy hiếp cường đại đến từ phương bắc.
Quá điên cuồng cũng quá cao minh!
Cường tộc các phương càng nhăn mày càng chặt, mang vẻ mặt phức tạp nhìn Vô Hồi Thánh Chủ.
Lão nương môn này mà làm tôn chủ Nam Bộ thì thật sự quá phí tài!
Ném tới thánh địa Trung Ương làm Thánh Chủ cũng đều dư xài.
Chờ chút!!
Vẫn là ở lại Nam Bộ đi, đừng đến địa vực trung ương gây tai họa cho người khác.
Trong màn sương mù của thánh địa, bọn người Khương đang lặng lẽ ẩn núp, nhìn cuộc giằng co ở phía ngoài.
Bao gồm Khương Nghị, hắn cũng đều không có nghĩ đến Vô Hồi Thánh Chủ lại làm ra phản kích như thế này.
Không chỉ là phải dùng Đại Hoang thánh địa bảo vệ bọn hắn, mà còn muốn dùng phương pháp 'hợp tình hợp lý', mời thánh địa thiên hạ vì bọn họ tạo dựng tuyến phòng ngự.
Khương Nghị nhìn bóng lưng mạnh mẽ kia, trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm, ngay cả con mắt đều trở nên nóng hơn một chút.
Lúc đầu, hắn lặp đi lặp lại cự tuyệt gia nhập thánh địa, sau khi gia nhập lại liên tiếp gây họa khắp nơi, thời gian ở lại thánh địa ít đến thương cảm, làm chuyện cho thánh địa càng cực kỳ bé nhỏ, hắn không nghĩ tới Thánh Chủ cuối cùng lại che chở hắn như thế.
Khương Nghị hành lễ thật sâu đối với Vô Hồi Thánh Chủ, ở trong lòng gọi lên một tiếng sư phụ.
Kiều Anh Tung, Khương Diễm, cũng đều mang theo tộc nhân tử đệ riêng phần mình, thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ, không nghĩ tới tại đại địa Nam Bộ này lại còn có người chân thành trợ giúp bọn hắn như thế.
- Tốt! Vậy thì ba tháng! Một lời đã định!
- Vô Hồi Thánh Chủ, ta hi vọng các ngươi trong vòng ba tháng này, không nên tùy tiện nhúng tay.
Nhân Hoàng có lòng tin trong vòng ba tháng sẽ bắt được Khương Nghị, Kiều gia và Ác Nhân cốc, một mẻ hốt gọn.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh:
- Đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, ta cho phép các ngươi đi đến, không có nghĩa là các ngươi có thể làm xằng làm bậy, nếu như dám tới gần Đại Hoang thánh địa trong vòng trăm dặm, chính là tuyên chiến, dám can đảm tới gần Đại Hoang thâm uyên trong vòng trăm dặm, cũng coi như là tuyên chiến.
Nhân Hoàng trực tiếp chất vấn:
- Nếu như bọn người Khương Nghị trốn ở Đại Hoang thánh địa thì sao?
- Không thể nào!
- Ngươi nói không thể liền không có khả năng rồi?
- Bản Thánh Chủ nói không thể thì chính là không thể, làm gì, còn để cho ngươi đi đến điều tra thêm? Nằm mơ!
- Bị một hài tử rút hang ổ, đuổi ba mươi năm mươi vạn dặm đều không có bắt được, còn có mặt mũi đứng ở chỗ ta đây phách lối. Ta cho ngươi cơ hội tiến vào Đại Hoang, đơn giản là thương hại ngươi, cho ngươi ba tháng, cũng là để chứng minh với thiên hạ, ta không có cố ý che chở bất cứ kẻ nào. Còn có mặt mũi nói điều kiện với ta, ta thẳng thắn bắt Khương Nghị, ném tới trước mặt ngươi, nhét trong miệng ngươi được!
Vô Hồi Thánh Chủ nhanh nhẹn dũng mãnh nói, kích thích Nhân Hoàng đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Hắn đường đường là một Nhân Hoàng, tại phương bắc được nhận tôn trọng khắp nơi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện cùng hắn như thế, hôm nay lại bị một lão bà nương chỉ vào cái mũi mắng lại mắng.
Các cường giả Cổ Hoa hoàng thành đằng đằng sát khí, hận không thể bây giờ liền tiến lên, xé sống tiện nhân kia.
Vô Hồi Thánh Chủ vô tình trào phúng:
- Trừng mắt cái gì? Ngay cả hài tử đều bắt không được, chạy tới trước mặt nữ tử dựng râu trừng mắt, Cổ Hoa hoàng thành các ngươi đã luân lạc tới trình độ này rồi sao?
- Nếu như thời gian ba tháng còn bắt không được Khương Nghị, không chỉ có phương bắc sẽ cười nhạo các ngươi vô năng, người trong thiên hạ đều sẽ chất vấn Cổ Hoa hoàng thành còn có tư cách tiếp tục làm hoàng tộc hay không!
- Không dùng đến ba tháng, ta sẽ đích thân bắt lấy Khương Nghị, kéo tới trước Vô Hồi thánh địa ngươi, ở ngay trước mặt ngươi chặt hắn! Chúng ta đi!
Nhân Hoàng khí thế hùng hổ, mang theo đội ngũ Cổ Hoa rời khỏi.
Cường giả các phương sau khi hơi do dự, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Bọn hắn có dự cảm trận hỗn chiến ở Đại Hoang có thể sẽ rất phiền phức, nhưng trong tay Khương Nghị có Cấm Nguyên Cổ Thụ cùng đan dược Chuẩn Thánh phẩm đều quá mê người.
Đại Diễn Thánh Chủ thì gật gật đầu đối với Vô Hồi Thánh Chủ, dẫn người rời khỏi, trở về Tây Bộ tập kết đội ngũ.
- Vô Hồi Thánh Chủ, hi vọng ngươi rõ ràng mình đang làm cái gì!
Đường Nguyên Cực nghiêm mặt rời khỏi, hắn cảm giác đã không khống chế nổi cục diện thánh địa Nam Bộ, thật sự phải cần mời Thánh Chủ tự mình tới.
Sau khi các phương rời khỏi, Vô Hồi Thánh Chủ liên tiếp bố trí.
- Giang Thành Tử, ngươi đi Hồn Thiên thánh địa. Phương Thành Vân, ngươi đi Linh Kiếp thánh địa. Xin mời hai đại thánh địa điều động chí ít năm vị Niết Bàn cảnh, một trăm vị Linh Hồn cảnh, vào ở Đại Hoang.
- Khương Hồng Võ, ngươi về Ly Hỏa thánh địa, mang hết người của ngươi lên, lại điều động cường giả các thành tại Hoang Mãng nguyên, hai tháng sau liền tập hợp đến nơi này, tùy thời chuẩn bị tiến vào Đại Hoang.
- Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, các ngươi mang đủ nhân thủ, bây giờ liền tiến vào Đại Hoang, lấy lý do hiệp trợ Đại Hoang thánh địa trù hoạch kiến lập để đóng giữ.
Đám người lĩnh mệnh, riêng phần mình tản ra.
Vô Hồi Thánh Chủ giơ tay lên, đưa lưng về phía mê vụ vung lên đơn giản:
- Cút đi!
- Thánh Chủ, ân tình của ngài, Khương Nghị ghi khắc cả đời.
Khương Nghị hành lễ lần nữa, mang theo người của Kiều gia cùng Ác Nhân cốc nhanh chóng rời khỏi.
- Chờ một chút!
Vô Hồi Thánh Chủ bỗng nhiên gọi bọn họ lại, hơi do dự:
- Đừng cho bản Thánh Chủ mất mặt!
- Xin Thánh Chủ yên tâm! Sinh tử không bôi nhọ tên Vô Hồi!
Bọn người Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên cao giọng đáp lại, bọn hắn biết Thánh Chủ là đang nhắc nhở bọn hắn.