Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1325: Định ngày hẹn tại Cửu Tiêu Thiên (2)




Đông Hoàng Thánh Kiệt thật sự không nguyện ý ra tay, một là chênh lệch cảnh giới, hai là vấn đề thân phận, nhưng cuối cùng vẫn giúp bọn họ một tay. Thời khắc mấu chốt, thay đổi càn khôn, thay đổi kết quả.

Khương Nghị chấn động trong lòng, Kiều Vô Hối lại nuốt thêm một Thánh Nhân? Lại còn là Thiên Nhân Chiến Khu!

Lần này cảnh giới hẳn là đã triệt để ổn định rồi.

Mà năng lượng đặc biệt của Thiên Nhân Chiến Khu, cũng có thể thanh lý tổn thương Trường Sinh Đan tạo thành cho Kiều Vô Hối rất tốt.

Khương Nghị nói:

- Ta cảm tạ và không cảm tạ ngươi, trước tiên ta muốn nhìn thái độ của Cửu Thiên Thần Giáo. Nếu như bọn hắn muốn ta chết, bây giờ, tất cả trưởng thành của ta, cuối cùng vẫn tiện nghi cho bọn hắn.

- Khương Nghị, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào không?

Đông Hoàng Như Yên lại nhịn không được, ở trước mặt người khác phách lối thì cũng thôi đi, vị này chính là Đông Hoàng Thánh Kiệt. Một trong cửu đại cung chủ Thần giáo, tương đương với vương hầu hoàng triều, có địa vị cực cao, càng có thực lực cường đại.

Liền xem như trở lại thần giáo, nhân vật cấp bậc Đại trưởng lão đều phải tự mình nghênh đón.

Đông Hoàng Thánh Kiệt ngược lại không để ý.

Mặc dù thần giáo nơi đó còn là không có xác minh rõ thân phận Khương Nghị cho hắn biết, nhưng hắn đã đoán được.

- Giáo chủ thần giáo, chuyển lệnh Giáo tổ thần giáo, tại nửa tháng trước đưa đến trên tay của ta. Do ta, tự mình nói cho ngươi nghe.

- Lệnh của Giáo tổ?

Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động.

Không chỉ là mệnh lệnh của thần giáo nơi đó, mà còn là Giáo tổ?

- Rốt cuộc hắn là ai?

Đông Hoàng Như Yên cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn cung chủ, rồi nhìn lại Khương Nghị.

- Nói đi, ta rửa tai lắng nghe.

Mặt Khương Nghị bên ngoài thì cường thế, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn không phải đối thủ của Cửu Thiên Thần Giáo.

Mà từ bố cục Cửu Thiên Thần Giáo hiện ra tới bây giờ đến xem, nếu như muốn hủy hắn, cũng chỉ là một cái thái độ mà thôi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng dậy, cung kính hành lễ với phương hướng Cửu Thiên Thần Giáo, mới nói:

- Lệnh của Giáo tổ là... Ta chờ ngươi tại Cửu Tiêu Thiên.

- Chỉ một câu nói kia?

Khương Nghị cau chặt lông mày.

- Giáo tổ muốn gặp ngươi, tốt hơn so với không thấy ngươi. Trong lời nói bao hàm ý vị rất sâu, chính ngươi lĩnh hội.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cẩn thận phẩm vị qua ý tứ bên trong.

Giáo tổ là muốn Khương Nghị đi ngang qua Nam Bộ, viễn độ Trung Vực, tự mình đi qua hơn năm trăm ngàn dặm sơn hà, bái phỏng Cửu Thiên Thần Giáo.

Lấy tình huống của Khương Nghị, đoạn đường này nhất định hung hiểm vạn phần, hơi không cẩn thận thì có thể mất mạng ở trên đường.

Nếu như Khương Nghị thuận lợi đến, nói rõ đã hoàn thành khảo nghiệm, Giáo tổ sẽ đích thân tiếp kiến Khương Nghị.

Nếu như kết thúc không thành, vậy liền coi là chuyện khác.

Mặc dù thái độ cuối cùng của Giáo tổ còn chưa thật sự xác định, nhưng ít ra là đã cho Khương Nghị một cơ hội.

Vẻ mặt Khương Nghị rất nghiêm trọng.

Không hề tỏ rõ thái độ liền để hắn đến Cửu Thiên Thần Giáo?

Đây là đi đàm phán?

Hay là đi chịu chết?

Đừng nói chứng minh mình cái gì, hiện ra tư thái của mình cái gì.

Thái độ của lão gia hỏa Cửu Thiên Thần Giáo kia, không thể nào bởi vì một ít biểu hiện của hắn mà đổi mới, thái độ có thể ảnh hưởng tới đại thế thiên hạ, cùng một ít bí mật chuẩn bị tình huống phát triển.

Khương Nghị hoài nghi nghiêm trọng, lão gia hỏa kia có mục đích khác.

Nhưng vấn đề bây giờ đang ở chỗ, hắn đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.

Đến nơi đó, cũng không ngoài hai cái kết quả —— bị giết hoặc hợp tác!

Nếu như bị giết, mặc kệ hắn có đi hay không, hay là ở đâu, hay là làm cái gì, đều không thể thay đổi.

Nếu như hợp tác, tất cả tình thế của hắn đều sẽ triệt để thay đổi. Không chỉ có đạt được lực lượng cường đại, còn có thể khai phách Đại Hoang thâm uyên, trở thành cứ điểm bí mật, sau đó lấy Cửu Thiên Thần Giáo, Luân Hồi bí cảnh, cùng Đại Hoang thâm uyên, ba điểm thành vòng, hình thành đồng minh công thủ vững chắc, nghênh chiến thiên hạ!

- Ta đi!!

Khương Nghị không có do dự quá nhiều.

Lần này đi Cửu Tiêu Thiên, chắc chắn phải vượt ngang hơn phân nửa Trung Vực.

Mà Trung Vực đã từng là lãnh địa của hắn, nơi đó có quá nhiều ký ức trong hắn, cũng có quá nhiều dây dưa.

Ngàn năm đã qua, bọn hắn có còn nhớ chủ nhân của mình hay không.

Ai có thể lợi dụng, ai sẽ phải diệt trừ, có lẽ đoạn đường này có thể có một cái phán đoán.

Mà lão gia hỏa Cửu Thiên Thần Giáo kia cũng có thể là muốn xem hắn còn có thể lợi dụng bao nhiêu người, có thể dành dụm bao nhiêu thế lực.

- Vậy ta sẽ hồi đáp thần giáo, xin đợi đại giá.

Đông Hoàng Thánh Kiệt vươn người đứng dậy, chắp tay với Khương Nghị.

Đột nhiên đại lễ để Đông Hoàng Như Yên đều ngơ ngẩn, bên trong phần tư thái này rõ ràng mang theo tôn trọng, Khương Nghị mặc dù rất đặc biệt, nhưng hắn xứng sao?

Khương Nghị đứng dậy:

- Hắn ở đâu?

- Đang nghỉ ngơi trong mật thất, có thể mang đi bất cứ luc nào.

- Vị bằng hữu kia ở đâu?

- Hắn không có theo tới, thời điểm ta xuất hiện, hắn đã rút lui.

- Đông Hoàng cung chủ, hỏi nhiều một câu, ngài biết bên trong Đại Hoang thâm uyên có cái gì không?

- Không rõ ràng.

- Vậy ta sẽ nói cho ngài biết, xem như tạ lễ ngài ra tay cứu người của ta. Đồ bên trong... Có thể giết Giáo tổ ngài, có thể đánh xuyên Cửu Tiêu Thiên của ngài.

Ánh mắt thâm thúy của Đông Hoàng Thánh Kiệt có chút lấp lóe.

Nguyên nhân hắn phụng mệnh đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám khác, chính là duy trì ổn định không gian nơi này, giám sát vấn đề tại Đại Hoang thâm uyên, nhưng thần giáo cũng đã nhắc nhở qua hắn không được tùy ý dò xét bí mật vực sâu.

Hắn biết nơi đó khẳng định có cất giấu cái gì đó, nhưng không nghĩ tới lại có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng Khương Nghị.

Giết Giáo tổ??

Đánh xuyên Cửu Tiêu Thiên?

Nơi đó rốt cuộc là cái gì!

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Nghị rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười nhạt ý.

- Sau khi ta rời khỏi, còn xin Đông Hoàng cung chủ chiếu cố người của ta nhiều hơn. Nếu như bọn hắn cùng đường mạt lộ, chỉ có thể xông vào bên trong Đại Hoang thâm uyên, đến lúc đó náo ra phiền toái gì, còn phải nhờ ngài kết thúc.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cười khẽ lắc đầu:

- Nghị công tử đây là đang cảm tạ ta, hay là đang uy hiếp ta?

- Tóm lại, các bằng hữu của ta, giao cho ngài.