Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1327: Cuộc chiến nhân nô




- Trước đó, Đại Tự Tại điện cũng không phải thái độ như vậy.

- Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ.

Điêu Lãnh Phong lười nhác giải thích cùng loại người này, nói thẳng:

- Từ hôm nay trở đi, Đại Tự Tại điện có ba cái hạn chế cho Bất Tử Thiên Bia. Đầu tiên, chỉ có thể sử dụng trong Vương Quốc Hắc Ám. Thứ hai, cao nhất động đến Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên. Thứ ba, không được tổn thương Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ.

Khương Nghị khẽ nhíu mày:

- Ta cần nhắc nhở các ngươi. Sở dĩ Vương Quốc Hắc Ám có thể ổn định tồn tại, các phương đều bình an vô sự, nguyên nhân căn bản ở chỗ quy củ! Tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, đều trông coi phần quy củ kia!

- Các ngươi làm như thế là phá hủy quy củ, cũng sẽ hỏng ổn định của Vương Quốc Hắc Ám.

Có một vị trưởng lão của Đại Tự Tại điện lập tức tỏ thái độ, nói:

- Đừng hót như khướu, chúng ta vĩnh viễn tuân thủ quy củ, hạn chế Bất Tử Thiên Bia của ngươi càng không có phá hư quy củ. Tất cả đều là bởi vì ngươi dùng sức quá mạnh với hai khối trước đó, còn lấy thủ đoạn ti tiện lợi dụng hai đại hoàng tộc. Đây là trừng phạt!

- Không có trực tiếp tước đoạt danh hào Võ Hầu của ngươi, lấy đi Bất Tử Thiên Bia đã là khoan dung của Đại Tự Tại điện đối với Võ Hầu đời đầu tiên ngươi đây rồi.

Sau khi trưởng lão nói xong liên tục cùng Điêu Lãnh Phong nháy mắt, không được bị Khương Nghị dẫn dụ.

Vương Quốc Hắc Ám ổn định đúng là xây dựng ở trên cơ sở quy củ, nếu như Đại Tự Tại điện công nhiên tỏ thái độ không nhìn quy củ, rất có thể sẽ tạo thành hỗn loạn cho Vương Quốc Hắc Ám, sẽ còn dẫn phát số lượng lớn thế lực rút lui.

Cứ như vậy, ý nghĩa tồn tại của Vương Quốc Hắc Ám liền thay đổi hoàn toàn.

Điêu Lãnh Phong thờ ơ, con ngươi đen trắng đánh giá Khương Nghị:

- Ngươi rất coi trọng quy củ Vương Quốc Hắc Ám?

Khương Nghị đón ánh mắt của Điêu Lãnh Phong, không sợ khí thế Thiên phẩm hắn cố ý tán phát chút nào:

- Ta chỉ là không muốn một ít người ngu xuẩn hủy nơi này!

Điêu Lãnh Phong khô cằn cười lạnh hai tiếng:

- Dựa theo quy củ Vương Quốc Hắc Ám, nơi này tất cả mọi thứ đều có thể giao dịch. Mặc kệ cái gì, ta thích liền có thể mang đi, không phục? Diễn võ trường!

Khương Nghị cũng cười:

- Đây chính là nguyên nhân ta thích nơi này.

- Xem ra chúng ta coi như có chút cùng sở thích như nhau.

- Ngươi xem trọng cái gì rồi?

Điêu Lãnh Phong đưa tay chỉ về phía Dạ An Nhiên:

- Ta muốn nàng! Ta muốn nàng đi theo ta, là nha hoàn thiếp thân của ta, loại thiếp thân nhất kia, loại mọi lúc mọi nơi ở cùng một chỗ kia, loại cởi y phục hầu hạ cho ta kia!

- Hoa...

Biển người bạo động.

Lời này nghe thật kích thích!

Bọn người Ngu Thiên Đạo có chút ngẩng đầu, cố ý dùng ánh mắt kích thích Khương Nghị.

Bình thường đều là ngươi bắt những nữ tử khác, bây giờ đến phiên ngươi, nhìn xem ngươi nhận hay là không nhận.

Tiêu Lạc Lê khiêu khích Khương Nghị:

- Khương Nghị, không nỡ? Hay là không dám! Không phải ngươi là Thiên phẩm linh văn sao, không phải ngươi được đồn là giết Đại hoàng tử Cổ Hoa sao?

- Ha ha, chỉ bằng hắn, giết Đại hoàng tử Cổ Hoa? Hắn còn chưa xứng khiêu chiến Thiên Nhân Chiến Khu.

Điêu Lãnh Phong không tin Đại hoàng tử Cổ Hoa là chết ở trên tay Khương Nghị.

Đó đều là Kiều gia cố ý tạo thế cho Khương Nghị, lại hoặc là Cổ Hoa nơi đó khuếch đại tội ác của Khương Nghị.

Khương Nghị là bởi vì cơ duyên đặc thù cưỡng ép tăng lên linh văn, võ pháp tu luyện đều dừng lại tại Thánh phẩm.

Đại hoàng tử Cổ Hoa, linh văn thức tỉnh chính là Thiên phẩm, thuở nhỏ nhận tài nguyên của hoàng tộc bồi dưỡng, càng là Thiên Nhân Chiến Khu uy hiếp phương bắc. Giữa bọn hắn căn bản cũng không có bất cứ khả năng gì để so sánh được.

Coi như thật sự là Khương Nghị giết, cũng là cùng những người khác liên thủ vây bắt, hoặc là cường giả cảnh giới cao hơn giúp đỡ hắn.

Khương Nghị dứt khoát cự tuyệt:

- Người của ta, không phải hàng, không làm giao dịch.

- Không phải do ngươi! Đây là quy củ Vương Quốc Hắc Ám, đồ ta xem trọng, liền phải thuộc về ta!

- Ta chỉ là thất trọng thiên, ngươi thật giống như đều đã là bát trọng thiên rồi?

- Vậy thì không trách ta được!

Khương Nghị đang muốn châm chọc hắn, Dạ An Nhiên lại cười nhạt:

- Ngươi muốn ta?

- Ta đã chấm ngươi!

Điêu Lãnh Phong đưa con ngươi đen trắng tùy ý đánh giá Dạ An Nhiên.

Mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được rất có tư sắc, nhất là loại khí chất tươi mát thánh khiết kia, cho hắn cảm giác rất đặc biệt.

- Nếu như ta không đi cùng, liền phải lên trên đài diễn võ?

- Đây là quy củ Vương Quốc Hắc Ám. Hắn không dám, tự ngươi lên?

- Được.

- Được? Ngươi xác định?

- Đúng lúc ta là Linh Hồn cảnh bát trọng thiên.

Cảnh giới của Dạ An Nhiên tăng lên rất nhanh, trong bảy năm không chỉ có bước lên cao giai Linh Hồn cảnh, còn đột phá đến bát trọng thiên.

- Ta không đánh cùng nữ tử.

Điêu Lãnh Phong chỉ là tùy tiện nói chuyện, không nghĩ tới nàng lại tiếp thật.

- Đừng xem ta là nữ tử, làm nha hoàn.

- Ha ha, có cá tính.

- Tuy nhiên, nếu là luận võ, dù sao cũng phải coi trọng có qua có lại. Ngươi thắng, ta thuộc về ngươi. Ta thắng, ngươi thuộc về ta.

Má ngọc sau mạng che mặt Dạ An Nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên, loại mỹ cảm mông lung kia càng thêm động lòng người.

Điêu Lãnh Phong khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có chút cảnh giác.

Mặc dù tính cách hắn cường thế, nhưng không lỗ mãng.

Nữ tử này cũng dám tiếp nhận khiêu chiến của hắn, nhưng Khương Nghị lại không có ngăn cản, bên trong khẳng định có vấn đề.

- Nàng là ai? Cái này tương đương với giao dịch nhân nô, nếu như thua, thật phải phụng dưỡng Điêu Lãnh Phong.

Đám người trên xiềng xích đều nhỏ giọng nghị luận.

Tiêu Lạc Lê đều chăm chú đánh giá đến Dạ An Nhiên, chẳng lẽ là người của Kiều gia?

Trong đại điện Nguyệt Hoa Thiên Bảo, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh cũng một lần nữa đánh giá đến nữ hài nhi an tĩnh bên ngoài cái kia, lại muốn tự mình khiêu chiến thiên tài hoàng đạo, ở đâu ra tự tin?

- Ngươi sợ?

Giọng Dạ An Nhiên êm dịu, môi hồng răng trắng bị mạng che mặt che lấp lại như ẩn như hiện, lông mi thật dài kích động, một đôi mắt mê người giống như tinh thần đang phát sáng.

Mặc dù nhìn dịu dàng động lòng người, nhưng ở loại tình huống này, lại có vẻ có chút khinh miệt.

- Ha ha...

Khương Nghị nhịn cười không được:

- Kém cỏi!