- Ta nói như vậy có khả năng ngươi hiểu không phải quá trực quan, làm miêu tả không thích hợp. Trung Vực có bốn đại thánh địa bảo vệ dân chúng, được thế nhân tôn trọng, bọn hắn cao cao tại thượng, quang minh lại vĩ đại, mà hắc ám dưới mặt đất lại có Nhân Gian Ngục và các đại tổ chức sát thủ thống trị, khiến cho người người kính sợ, tà ác lại nguy hiểm.
- Lực ảnh hưởng bốn đại thánh địa tại Trung Vực lớn bao nhiêu, thì lực uy hiếp của Nhân Gian Ngục và tam đại tổ chức sát thủ liền lớn bấy nhiêu. Mà, bất luận là thánh địa hay là bọn hắn, đều có quan hệ mật thiết cùng hoàng tộc và hoàng đạo.
Khương Nghị nghe được thì nhíu chặt mày lên, cũng âm thầm lắc đầu.
Thiệu Thanh Duẫn ơi Thiệu Thanh Duẫn, ngươi đây là triệt để sa đọa sao.
- Ngươi nói Thái m Cực Diễm là linh văn truyền thừa của 'Thiệu gia', chủ nhân chân chính của Nhân Gian Ngục. Bọn hắn cũng là gia tộc cường đại có thể nuôi dưỡng được Thiên phẩm linh văn. Cho nên liền xem như hoàng tộc, cũng không nguyện ý cùng tổ chức sát thủ như Nhân Gian Ngục này phát sinh xung đột.
- Bọn hắn xuất hiện đã bao lâu rồi?
- So với ba Chúa Tể dưới mặt đất khác, thời gian bọn hắn xuất hiện là ngắn nhất, xuất hiện vào bảy trăm năm trước, ba trăm năm trước đã thay thế thế lực đã từng là Chúa Tể Nam Bộ, tiếp quản thế giới dưới đất.
- Điều tra Nhân Gian Ngục và Thiệu gia cho ta. Ta chỉ cần là tư liệu kỹ càng.
- Ta vừa mới nói không rõ ràng? Liền xem như hoàng tộc, cũng không nguyện ý vô duyên vô cớ trêu chọc Nhân Gian Ngục!
- Chỉ là điều tra tình huống, cũng không phải bảo các ngươi chạy tới khiêu khích. Cái khí thế không sợ trời không sợ đất vừa rồi kia của ngươi đâu??
- Chúng ta không sợ hoàng đạo, không có nghĩa chúng ta nguyện ý khiêu chiến hoàng đạo. Chúng ta không sợ tổ chức sát thủ, không có nghĩa chúng ta nguyện ý khiêu khích bọn hắn.
- Cho các ngươi thời gian chừng nửa năm, điều tra rõ ràng. Đến lúc đó các ngươi cầm tình báo, tìm ta đổi Ngu Khuynh Thành.
Khương Nghị nói xong, Ngu Khuynh Thành trong ngực Ngu Kình Thương rõ ràng lắc một cái, gắt gao ôm lấy hắn.
- Ngươi muốn tình báo, có thể, nhưng bây giờ ta nhất định phải mang Ngu Khuynh Thành trở về.
Ngu Kình Thương cường ngạnh tỏ thái độ.
- Mua bán vốn nhỏ, tổng thể không ký sổ.
- Ngươi...
- Chuẩn bị cẩn thận, ta cam đoan giao hoàn chỉnh Ngu Khuynh Thành cho các ngươi.
Khương Nghị phải vào Trung Vực liền cần tìm thân phận ngụy trang thích hợp.
Truyền nhân bí tạo của Hỗn Độn Tử Phủ? Giống như rất không tệ!
Thời khắc mấu chốt, phóng xuất Ngu Khuynh Thành, làn da bắt mắt, hình thể đặc biệt, một chút đã có thể nhìn ra là người của Hỗn Độn Tử Phủ.
Ngu Khuynh Thành lại đến nói chuyện, đây là cường giả Thiên phẩm mà Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn tìm kiếm từ bên ngoài, đơn giản hoàn mỹ!
- Chúng ta đến đâu tìm ngươi?
- Chờ các ngươi điều tra tốt, lúc đó ta sẽ đến. Đến lúc đó, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.
- Ngươi muốn đi Trung Vực?
…
Bên trong mọt gian phòng cách vách.
Điêu Lãnh Phong vẫn bị dây leo của Dạ An Nhiên quấn trên người, đau đớn suy yếu, chật vật không chịu nổi.
- Tại sao ngươi muốn đi theo Khương Nghị? Bằng nhan sắc và thiên phú của ngươi, hoàn toàn có thể có tương lai tốt hơn. Ví dụ như, theo ta! Ta không muốn ngươi làm nô lệ, ta để cho ngươi làm nữ tử của ta! Như thế này ngươi liền có thể chính thức tiến vào Vạn Đạo Thần Giáo.
- Vạn Đạo Thần Giáo là một trong Bát Bộ Hoàng Đạo của Thương Huyền, thống ngự đại địa Tây Bắc Thương Huyền, quan sát ức vạn dân chúng, càng có thể đăng lâm Thiên Khải chiến trường, nhìn trộm bí mật của trời, nghênh chiến cường tộc Bát Châu Thập Tam Hải. Đến nơi đó, ngươi mới có thể biết thế giới có bao nhiêu đặc sắc, ngươi bây giờ sống trong một vòng tròn này lại là nhỏ bé cỡ nào, ngươi chuyện trải qua là ngây thơ cỡ nào.
- Gia gia của ta là Nhị trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo, ngươi theo ta, liền có thể nhanh chóng đứng vững gót chân tại thần giáo. Ngươi và ta, hai đại Thiên phẩm liên thủ, tương lai cũng có khả năng ngồi vào địa vị như gia gia, được vạn dân ủng hộ!
Điêu Lãnh Phong thể hiện đau đớn lại cuồng nhiệt, cực lực khuyên bảo Dạ An Nhiên:
- Khương Nghị không có bối cảnh, lại vẫn cứ cuồng ngạo hiếu chiến, sống không được bao lâu. Đến lúc đó, ngươi hoặc là chết cùng hắn, hoặc là biến thành tù binh, bị người khác lăng nhục. Gặp được ta chính là ông trời ban ân đối với ngươi. Theo ta, ngươi có thể đi đến độ cao mà cả đời ngươi đều đi không đến.
Dạ An Nhiên nhìn hắn một hồi, má ngọc sau mạng che mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên.
Điêu Lãnh Phong cuồng loạn trong lòng, thật đẹp.
Không biết bởi vì thiên phú linh văn của Dạ An Nhiên, hay vì khí chất đặc biệt, hoặc là do cường thế đánh bại hắn, tóm lại hắn càng nhìn Dạ An Nhiên càng xao động, càng nhìn càng muốn có nàng, thậm chí có loại xúc động hận không thể liền nhào tới bây giờ, tùy ý chà đạp.
Loại cảm giác lưu luyến si mê này ngay cả thời điểm đạt được công chúa hoàng tộc Tiêu Lạc Lê kia cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, mà không có mãnh liệt như vậy.
Dạ An Nhiên cười một hồi, khôi phục bình tĩnh:
- Ánh mắt của ngươi chiếu tới, là trưởng lão hoàng đạo; nhưng hoài bão trong lòng chúng ta, chính là vạn tộc thiên hạ, Chư Thiên Thần Ma!
- Rốt cuộc là vị thiên kiêu hoàng đạo cao cao tại thượng ngươi đây nhìn cao hơn, xa hơn, hay là những tiểu dân Biên Hoang chúng ta đây nhìn xa trông rộng!
- Ha ha, ha ha...
Điêu Lãnh Phong cười:
- Chỉ bằng các ngươi? Còn vạn tộc thiên hạ, Chư Thiên Thần Ma? Thật sự là người không biết không sợ!
- Có phải các ngươi bởi vì biến đổi linh văn, biến thành thiên văn, cũng cảm giác vô địch thiên hạ, liền cho rằng có thể khiêu chiến thiên hạ hay không?
- Chờ ngươi đến hoàng đạo, ngươi sẽ phát hiện cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chờ ngươi đến Thiên Khải chiến trường, ngươi sẽ phát hiện, Thánh Nhân cũng không có không thể địch nổi như ngươi tưởng tượng, bởi vì nơi đó có Thánh Vương, nơi đó càng có Thánh Hoàng!
- Thiên Khải chiến trường...
Dạ An Nhiên mặc niệm cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tại thời điểm Khương Nghị giới thiệu kiếp trước cùng với nàng, liên tục nhắc đến một nơi.
Nơi đó rốt cuộc là dạng tồn tại gì, vì sao có thể một mực hấp dẫn ánh mắt hoàng đạo, vì sao có thể khiến cho hoàng đạo chém giết không ngừng?
Mà bách tộc nơi đó, chẳng lẽ chỉ là hoàng đạo khắp thiên hạ?
Dạ An Nhiên đã tràn đầy chờ mong đối với nơi đó.