- Ngươi cho rằng ta nguyện ý từ bỏ những thứ này, bắt đầu lại từ đầu? Ta là không có cách nào. Nàng không có linh hồn, cảnh giới lại rất mơ hồ, vẫn còn là trạng thái ngủ say, ngươi giải thích cùng Vạn Đạo Thần Giáo thế nào?
- Sau khi ta di chuyển ý thức và linh hồn của ta, bây giờ trong bộ thân thể này còn lưu lại một ít hồn niệm, có thể thông qua tính đặc thù linh văn, ráng chống đỡ lấy hoạt động hằng ngày. Chờ khi đến Vạn Đạo Thần Giáo, ta sẽ dùng thuốc độc hòa tan linh hồn, triệt để hủy bộ thân thể này, ngụy trang thành tự sát.
Hướng Vãn Tình đã đều cân nhắc đúng chỗ các mặt.
Di chuyển như thế nào, chết như thế nào, bỏ đi ngờ vực vô căn cứ của Vạn Đạo Thần Giáo như thế nào, thu hoạch được tân sinh thật như thế nào.
- Nàng cảm thấy có vấn đề không?
Khương Nghị quay đầu hỏi Dạ An Nhiên.
Hướng Vãn Tình dịu dàng cười nói:
- Chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, ta đã hố qua ngươi sao?
- Huyền Nguyệt hoàng triều đã xảy ra chuyện gì! Chúng ta đã nói xong muốn hủy nơi đó, vì sao cuối cùng Vạn Đạo Thần Giáo lại nhúng tay.
- Bất Tử Thiên Bia yêu cầu là trọng thương nơi đó, mục đích đã đạt được. Vạn Đạo Thần Giáo mặc dù đâm tay nhưng không có phạm điều lệ nào.
- Có phải bọn họ đã sớm tiếp cận nơi đó hay không?
- Nếu không ngươi muốn như nào. Vì sao bọn hắn cho phép ta ra mặt thuyết phục hai đại hoàng tộc ra tay? Cũng là bởi vì bọn hắn phải thừa dịp cơ hội này, khống chế lại Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Huyền Nguyệt mặc dù là hoàng tộc yếu nhất, nhưng dù sao cũng là hoàng tộc, có Thánh Nhân, có tài nguyên, có ảnh hưởng.
Nói xong, nàng thấy Khương Nghị vẫn còn có chút lo lắng, thân thể yêu kiều thướt tha hơi nghiêng về phía trước, khẽ nhếch môi, nhỏ giọng thì thầm:
- Tình huống của ngươi, Vạn Đạo Thần Giáo hoàn toàn không biết gì cả.
- Tình huống của ta thì như thế nào!
- Tất cả ghi chép chiến đấu của ngươi, ta đều đã động tay động chân, giao đi qua đều là giả. Bọn hắn chỉ biết là ngươi rất đặc biệt, nhưng những chuyện khác, cái gì cũng không biết, cho nên đối với ngươi cũng không có bao nhiêu chú ý.
Hướng Vãn Tình mỉm cười, xinh đẹp động lòng người,
- Thật chứ?
Khương Nghị tinh thần đại chấn, bỗng nhiên cảm giác nữ tử này thật thuận mắt.
- Bây giờ chúng ta bắt đầu?
Hướng Vãn Tình nhăn mày một cái, một nụ cười đều mang theo mị lực câu hồn đoạt phách, đừng nói Khương Nghị nhìn đến trong lòng nhảy dựng, ngay cả Dạ An Nhiên đều có chút không chống đỡ được.
Sau một khắc đồng hồ, Hướng Vãn Tình đã chuyển dời linh hồn và ý thức đến bên trong thân thể mới.
- Nàng cần thời gian từ từ dung hợp, thời gian trong này liền nhờ ngươi.
Sắc mặt Hướng Vãn Tình tái nhợt, mệt mỏi lung lay sắp đổ.
Không có linh hồn chèo chống, nàng bây giờ càng giống như một cái túi da, như một người gỗ.
- Sau khi tỉnh dậy, cảnh giới của nàng sẽ là gì?
Khương Nghị thu ‘Hướng Vãn Tình mới' vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi, Hướng Vãn Tình và Kiều Hinh tuyệt đối đừng đồng thời tỉnh lại, nếu không hắn thật sự giải thích không rõ ràng.
- Nàng nơi này ngủ say rất nhiều năm, mặc dù không có linh hồn, không có ý thức, nhưng cùng ta là tương thông, vẫn luôn dùng phương thức đặc thù tu luyện. Tốc độ tu luyện mặc dù rất chậm, nhưng thời gian nàng tu luyện rất dài.
- Chờ sau khi nàng dung hợp toàn bộ năng lượng bây giờ của ta, đoán chừng thức tỉnh liền có thể là Niết Bàn cảnh, mà sẽ ở thời gian rất ngắn, khôi phục lại cảnh giới bây giờ của ta.
- Sau khi nàng tỉnh dậy, không, hẳn là sau khi ngươi sống lại, ngươi muốn đi đâu?
Khương Nghị nhịn không được liền hỏi.
Nữ tử này có thực lực có thiên phú, khôn khéo lại cay độc, nếu như có thể giữ ở bên cạnh, hẳn là có thể có tác dụng rất lớn. Mà, tương lai Khương Nghị khẳng định phải báo thù Vạn Đạo Thần Giáo, có người có hiểu biết chút tình huống nội bộ mà lòng lại mang oán hận như thế này ở bên cạnh, hẳn là có thể tránh cho rất nhiều phiền phức.
- Ngươi là đang mời chào ta?
Hướng Vãn Tình yên nhiên cười khẽ, mặc dù suy yếu tái nhợt, nhưng vẫn cho người ta một loại mỹ cảm thấy mà yêu.
- Nếu như cô nguyện ý, ta hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh ta.
Khương Nghị trịnh trọng mời.
- Trước đó sao ngươi không nói lời như vậy, chê cái thân thể này già của ta sao? Vừa đổi cỗ mới, ngươi liền có hứng thú?
- Không không không, ta không phải có ý kia.
Khương Nghị lúng túng mặt đỏ tới mang tai.
- Nếu như sau khi ta tỉnh lại, ngươi còn sống, ta có thể suy nghĩ một chút.
Hướng Vãn Tình ăn xong đan dược mình đã chuẩn bị, cưỡng ép đề chấn tinh khí thần, đi ra khỏi mật thất.
Bên ngoài Ôn Tuyền Tiên Cảnh, bọn người Điêu Đức Nguyên đều trở nên vội vàng xao động, thật sợ Hướng Vãn Tình có cái gì ngoài ý muốn.
Hai vị lão nhân mặc áo bào đen đã nắm lên nắm đấm, chuẩn bị cưỡng ép xông vào.
- Không cần khẩn trương như vậy, ta không phải phạm nhân.
Hướng Vãn Tình đi ra Ôn Tuyền Tiên Cảnh, hồn niệm mệt mỏi gian nan khống chế thân thể, tận lực giữ vững bình thường lại.
- Vì thần giáo, đề phòng chuyện không nên xảy ra.
Hai vị lão nhân mặc áo bào đen thái độ lạnh nhạt.
Sau đó Khương Nghị mang theo Điêu Lãnh Phong, Ngu Kình Thương đi ra Ôn Tuyền Tiên Cảnh, giao cho Điêu Đức Nguyên cùng Ngu Chính Hùng.
- Chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.
Điêu Lãnh Phong sau khi thoát khỏi cành giam cầm, hắn nhanh chóng khép lại thương thế, căm tức nhìn Khương Nghị.
- Khương Nghị, ngươi có thể sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích, nhưng vận may của ngươi dừng ở đây rồi.
Tiêu Lạc Lê trong mấy ngày này đã nghĩ thông suốt một chuyện, bây giờ không những không tức giận, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Kể từ khi biết Khương Nghị còn sống, nàng liền nịnh nọt Điêu Lãnh Phong, hi vọng hắn có thể điều động lực lượng hoàng đạo bắt Khương Nghị, chỉ là Điêu Lãnh Phong không có Khương Nghị để vào mắt, luôn cảm giác không xứng để hắn ra tay.
Không nghĩ tới, Khương Nghị lại hung hăng làm nhục Điêu Lãnh Phong.
Cứ như vậy, không cần nàng kích thích, Điêu Lãnh Phong cũng đều sẽ dùng hết khả năng đuổi bắt Khương Nghị.
Khương Nghị cố ý khiêu khích:
- Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, đừng nói những câu nói nhảm không đau không ngứa này nữa. Có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài bắt được ta, giết chết ta.
- Tốt thay cho một tên tiểu tử cuồng ngạo.
Hai người áo đen ở bên cạnh Hướng Vãn Tình liên tiếp ngẩng đầu, mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Nghị.
Hướng Vãn Tình nhẹ giọng cười nói:
- Bên trong thần giáo, phàm là có chút tư chất, kẻ nào không cuồng?