Toàn bộ đều là những người có nhan sắc mỹ diệu tuyệt luân thượng đẳng để cho người ta hoa mắt thần mê, miên man bất định.
Mộ Dung Tĩnh lưu ý vẻ mặt của Khương Nghị, cao giọng nói:
- Đều thất thần làm gì, còn không mau hành lễ cùng Khương trưởng lão.
- Khương trưởng lão.
Chín vị nữ tử xấu hổ hành lễ.
- Ha ha, tới đây tới đây, Khương trưởng lão, đặc biệt vì huynh mà chuẩn bị lễ vật, như thế nào?? Tất cả đều là của huynh!
- Đây là ý gì?
Khương Nghị sờ không được mưu kế của Mộ Dung Tĩnh, nhìn người rất sáng suốt, lại muốn dùng loại phương thức này rút ngắn quan hệ?
Dung tục.
- Ta nghe nói Khương trưởng lão vừa mới tiến Bá Vương Chiến quốc liền giận dữ vì hồng nhan, đại náo Hồng Quán, trắng trợn cướp đi hoa khôi, rước lấy rất nhiều chỉ trích. Nhưng ta nghe ngược lại thân cận, bởi vì... Ha ha... Chúng ta đều là người trong đồng đạo.
Mộ Dung Tĩnh nháy mắt mấy cái với Khương Nghị, lộ ra nụ cười mà chỉ nam tử mới hiểu.
- Đều là ta từ trên đường tới đây tuyển chọn tại các thành, khí chất tư thái hay tính cách, đều là thượng giai, đều vẫn sạch sẽ.
- Mộ Dung huynh phí tâm, nhưng ta không thể nhận.
Khương Nghị đã hiểu ý đồ của hắn.
Đây là muốn dùng Hồng Quán sự kiện làm điểm vào, điều tra nguyên nhân hắn cướp đi U Mộng.
- Ai!! Đều là nam tử, ta hiểu! Không dối gạt Khương huynh, ta cũng sẽ giữ tốt cái miệng này mà. Nam tử chúng ta liều đến liều đi, không phải là liều cái địa vị sao. Vì sao liều địa vị? Còn không phải là vì hưởng thụ! Hưởng thụ tôn quý, hưởng thụ tiền tài, hưởng thụ nữ tử.
Mộ Dung Tĩnh biểu hiện rất nhiệt tình rất thân cận, cố gắng dùng phương thức nam tử nhất rút ngắn liên quan.
- Mộ Dung huynh có ý tốt ta xin nhận, nhưng các nàng không quá thích hợp với ta.
- Chín cô nương này đều có đặc sắc, sao không có một ai thích hợp với Khương trưởng lão? Hay là ta thật đã đoán sai tâm tư Khương trưởng lão rồi?
- Trước khi đến, ta nghe nói Khương trưởng lão đại náo Hồng Quán, khắc sâu ấn tượng, cho nên...
Mộ Dung Tĩnh lưu ý thể hiện của Khương Nghị, dẫn dắt chủ đề.
Giống như Khương Nghị đoán, hắn lin muốn xác định nguyên nhân mà Khương Nghị cướp U Mộng đi.
- Ta quả thật ưa thích nữ tử, nhưng chỉ thích xem vừa ý. Ngày mới tới Chiến quốc ấy, kính tên Hồng Quán đã lâu, muốn đi đến thể nghiệm, kết quả khí chất đặc biệt của U Mộng kia đã hấp dẫn đến ta, trong lòng mềm nhũn, lại đang thời điểm kích tình, liền mới muốn cứu nàng ra ngoài. Mặc dù lúc ấy xúc động, nhưng Khương Nghị ta có một rất tính tình kỳ quái, chuyện đã đồng ý với người, nhất định phải làm được, nhất là nữ tử.
Khương Nghị tùy ý lại nghiêm cấm ứng phó.
- Ta nhớ không lầm, lúc ấy Khương trưởng lão vừa mới đến Hung Linh hầu phủ không có mấy ngày, có thể có đảm lượng đại náo Hồng Quán như thế, còn không sợ Bá Vương phủ, một mồi lửa đốt đi Hồng Quán. Mộ Dung Tĩnh thật sự bội phục.
Mộ Dung Tĩnh tiếp tục dẫn dắt đến chủ đề, đào sâu lấy các loại nguyên nhân.
- Lúc ấy phóng hỏa là do xúc động, cũng là bất đắc dĩ.
- Chỉ giáo cho?
- Bởi vì lúc ấy U Mộng rất sợ, sợ Bá Vương phủ sẽ cướp lại nàng, sợ lại bị nhận tra tấn, còn giống như rất sợ người nàng bán tới nơi này. Nếu ta đã cứu ra, làm sao cũng đều phải cho người ta được cảm giác an toàn, cho nên... Một mồi lửa liền đốt đi.
- U Mộng cô nương có thể gặp được Khương trưởng lão thật sự quá may mắn. Lấy địa vị Khương trưởng lão bây giờ, coi như lôi kéo tay của nàng dạo phố ở bên ngoài, đều sẽ không còn có người dám nói nửa câu.
- Thật ra ta lại nghĩ, nàng vẫn rất sợ, không nguyện ý lộ diện.
- Có Khương trưởng lão cho nàng chỗ dựa, nàng sợ cái gì? Ha ha, ai còn có lá gan dám làm loạn chứ.
- Sợ người bán nàng tới nơi này.
- Tìm tới người kia, bắt giết trước mặt nàng là được! Nếu như Khương trưởng lão tin tưởng Nhân Gian Ngục, không ngại giao cho Mộ Dung Tĩnh ta, tối đa một tháng, ta cam đoan giao người kia cho trong tay huynh.
- Ta đã an bài người của Hung Linh hầu phủ điều tra qua, nhưng đến bây giờ đều không có tin tức.
- Không phải Mộ Dung Tĩnh ta khoe khoang, loại chuyện này vẫn là nên để Nhân Gian Ngục chúng ta am hiểu hơn. Khương trưởng lão, nói một chút xem nàng còn nhớ rõ thứ gì.
- Nàng chỉ biết là bởi vì cứu được hai người mà bị diệt tộc, những cái khác đều không nhớ rõ.
- Nàng có nhớ kỹ điểm gì đặc biệt của đám người diệt tộc kia không?
Mộ Dung Tĩnh lưu ý vẻ mặt của Khương Nghị, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Khương Nghị lại thật sự hỏi qua thân thế của U Mộng, còn an bài Hung Linh hầu phủ điều tra?
Chẳng lẽ hắn mang U Mộng đi không chỉ là muốn độc hưởng, chơi xong liền ném đi, lại còn muốn cùng nữ tử hoa lâu bàn bạc tình cảm, thay nữ tử hoa lâu báo thù?
Hay là nói, Khương Nghị thật có liên quan cùng Niết Bàn Thạch, chính là muốn điều tra hai người mà tộc nhân của U Mộng cứu đêm đó?
Nếu thật là như thế, hôm nay thật sự đến đúng rồi!
- Đêm đó nàng bị kích thích, cái gì cũng đều không nhớ rõ.
- Nếu như Khương trưởng lão tin được chúng ta, lại sốt ruột muốn điều tra kẻ thù của U Mộng cô nương, không ngại giao nàng cho chúng ta, chúng ta mang nàng về lại nơi đó, nói không chừng còn có thể nhớ lại chút gì.
- Cũng không phải không cần. Ta chỉ không muốn nàng lại nhớ lại thảm kịch đêm đó.
- Không có manh mối, chuyện lại qua nhiều năm như vậy, thật không tốt để điều tra. Tuy nhiên Khương trưởng lão yên tâm, ta sẽ báo cho Nhân Gian Ngục, tận hết khả năng đi thăm dò. Lúc nào có kết quả, sẽ nói cho huynh trước tiên.
- Tới đây tới đây, chúng ta uống rượu, hôm nay có thể quen biết Khương trưởng lão, thật sự là vinh hạnh của ta.
Mộ Dung Tĩnh cầm bầu rượu lên, đứng dậy muốn rót rượu cho Khương Nghị.
- Mộ Dung huynh không cần khách khí như vậy, nếu muốn kết giao bằng hữu, cũng đừng có làm lễ gì, chúng ta dễ chịu thế nào thì tới thế nấy.
Khương Nghị cầm chén rượu đứng dậy nghênh rượu.
- Ai! Đây cũng không phải là lễ nói, là tôn trọng! Mộ Dung Tĩnh ta rất ít bội phục ai, nhưng nhưng Khương trưởng lão thật sự đã để cho ta lau mắt mà nhìn. Đây cũng không phải là thổi phồng. Khương trưởng lão xuất thân Biên Hoang, lại có thể trong vài chục năm ngắn ngủi lấy được thành tựu của ngày hôm nay, Nam Bộ, Bắc Bộ, Tây Bộ, đều mọi người đều biết, thật sự là mẫu mực cho chúng ta.