Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1491: Không giữ được




- Hừ!! Giữ được hay không, không phải ngươi nói. Có thủ đoạn gì, cứ tới đi, nếu như Tiêu Lạc Lê ta thỏa hiệp, cũng không phải là Huyền Nguyệt công chúa!

- Ngây thơ.

Khương Nghị vừa dứt lời, cửa sắt ầm vang rộng mở, kim quang hừng hực nương theo Thái Dương Liệt Diễm bá đạo, trong chốc lát đã lấp kín lồng giam.

Là tặc điểu!

Nó đã bước lên Sinh Tử cảnh, hóa thân Kim Ô, hướng phía lồng giam hắc ám phát ra tiếng gáy to sắc nhọn.

Kim quang chói mắt, nhiệt độ cao kinh khủng, xung quanh của nó nhanh chóng trải rộng ra Thái Dương đồ đằng phức tạp hoa lệ, giống như mặt trời giáng lâm, xua tan hắc ám, nướng lấy lồng giam.

Tiêu Lạc Lê bị kim quang đập vào mặt bao phủ, không đợi kịp phản ứng, Thái m đồ đằng trong thân thể liền chủ động thức tỉnh.

Khí tức Thái m cuồn cuộn, ánh trăng trong ngần nở rộ, chiếu thấu thân thể Tiêu Lạc Lê, phóng thích lên luồng không khí lạnh vô tận, chật ních lồng giam, nghênh kích uy lực thái dương.

Ầm ầm!!

Hai nguồn năng lượng cực hạn đối diện va chạm nhau, tiếng nổ mạnh kinh khủng nương theo uy lực m Dương giao hòa, trong nháy mắt đã chấn động lồng giam.

Tiêu Lạc Lê bị chấn đến be bét máu thịt, nện vào trong góc, suýt chút nữa đã hôn mê.

- Không... Không... Khương Nghị, dừng tay, ngươi không thể làm như thế với ta!

Tiêu Lạc Lê đã hiểu mục đích của Khương Nghị, mặt mũi đầy hoảng sợ, điên cuồng áp chế Thái m đồ đằng.

Nhưng, Thái Dương đồ đằng đã cùng tặc điểu hoàn mỹ dung hợp, kích phát ra uy lực thái dương thật sự, mãnh liệt áp chế khí tức cực lạnh trong lồng giam.

Thái Dương đồ đằng càng ngày càng hừng hực, giống như mặt trời chân chính, nướng không gian tầng thứ hai, chấn động thanh đồng tiểu tháp, ngay cả tầng thứ ba, tầng thứ tư, thậm chí là tầng thứ năm đều nhận trùng kích.

Ông!!

Thái m đồ đằng rời khỏi Tiêu Lạc Lê, nương theo khí tức cực lạnh, nhảy vọt lên, giống như một vòng ánh trăng, chật ních lồng giam.

m Dương xen lẫn, Lưỡng Nghi cùng nhau hợp thành.

Quang ảnh Bát Quái huyền diệu như ẩn như hiện bên trong ánh sáng Cực Dương.

Thái m đồ đằng xác thực không dung hợp hoàn chỉnh cùng Tiêu Lạc Lê, cho nên ý thức 'Bản thân' vẫn còn, tại tình huống đặc biệt, nó sẽ không bị Tiêu Lạc Lê khống chế.

Tặc điểu giương cánh gáy to, uy lực Kim Ô thay đổi đồ đằng, tiếp tục áp chế Thái m đồ đằng.

Thái m đồ đằng thì tiếp tục bộc phát, tránh thoát khỏi tất cả khống chế của Tiêu Lạc Lê, cường thế xô ra khỏi thiết lao.

- Không cần, trở về!

Tiêu Lạc Lê gánh chịu lấy khí tức m Dương cuồng bạo, bổ nhào về phía trước. Nhưng...

Cửa nhà lao ầm ầm đóng lại, tất cả lồng giam tại tầng thứ hai nhanh chóng thay đổi vị trí, giống như là pháp trận xoay tròn ù ù, mở ra con đường đến tầng thứ ba, Thái Dương đồ đằng, Thái m đồ đằng toàn bộ bị cuốn vào.

- Không! Không không không!

Tiêu Lạc Lê thét lên, điên cuồng đụng chạm cửa nhà lao, giống như nổi điên cảm ứng đến Thái m đồ đằng.

Trong không gian tại tầng thứ ba.

Tặc điểu hóa thân Kim Ô, vắt ngang giữa trời, diễn biến thành quá Dương Luân khuếch, tỏa ra ánh sáng cùng nhiệt độ cao vô tận.

Thái m đồ đằng chống cự lại sự triệu hoán của Tiêu Lạc Lê, ở trên không diễn biến thành ánh trăng trong sáng, tỏa ra khí tức Cực m, cùng Thái Dương đồ đằng chiếu rọi.

Nhật nguyệt thành hình, uy lực m Dương.

Hai nguồn năng lượng cực hạn tiếp tục va chạm vào nhau, giống như là đại dương mênh mông, liên miên bất tuyệt, nhấc lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.

Bên trong 'Thủy triều' đang phập phồng, vô số tự phù thần bí nhảy vọt, mơ hồ ngưng tụ thành Bát Quái, diễn lại đại đạo kỳ diệu.

- Ngươi chuẩn bị giao Thái m đồ đằng cho ai?

Tặc điểu xoay quanh ở trên không, giống như là Thượng Cổ Kim Ô chân chính, vô cùng tôn quý.

Tự hào cùng kiêu ngạo bắt nguồn từ huyết mạch, để nó có loại khí thế phách lối bễ nghễ vạn cầm thiên hạ.

- Còn chưa nghĩ ra.

Khương Nghị lắc đầu.

Muốn chân chính dung hợp Thái m đồ đằng, nhất định phải là thể chất cực âm cực hàn, nếu không tựa như là Tiêu Lạc Lê, lúc nào cũng có thể bị cướp đi.

- Chưa nghĩ ra liền giao cho Dạ An Nhiên, Thế giới Ngũ Hành của nàng cần khí tức m Dương.

Tặc điểu đề nghị.

- Ngươi là muốn mượn cơ hội này ở lại bên cạnh An Nhiên, không theo ta đi? Nghĩ hay lắm!!

Khương Nghị phản bác.

Yêu thú Sinh Tử cảnh là biến đổi chân chính, không có thay đổi cảnh giới như Nhân tộc, bọn chúng tại giai đoạn này là thật sự cường đại, nhất định phải mang theo.

Chút thủ đoạn nhỏ của tặc điểu bị nhìn thấu, xấu hổ cười cười:

- Tương lai Thái m đồ đằng phải phối hợp cùng ta, ngươi nhất định phải cho ta một mỹ nữ. Không chỉ phải đẹp, còn phải có khí chất, không chỉ có vóc người đẹp, còn phải mê người. Ta thích cuồng dã, khêu gợi. Cuồng dã đến mức ruột gan ngươi đứt từng khúc, gợi cảm đến mức ngũ tạng ngươi câu phần.

Khương Nghị vừa muốn đả kích nó, bỗng nhiên linh quang lóe lên trong đầu, nghĩ đến Hướng Vãn Tình.

Linh văn của Hướng Vãn Tình là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thuộc tính âm hàn, có lẽ có thể thử dung hợp.

Nếu quả như thật có thể thành công, nói không chừng nàng còn có thể đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới vấn đề như tỷ tỷ sinh đôi của nàng.

Khương Nghị chuyển ý thức đi tới trong góc tầng thứ ba.

Hướng Vãn Tình đang lẳng lặng nằm ở bên trong, dáng người linh lung chập trùng bên dưới áo bào hoa lệ có thể thấy rõ ràng.

Da thịt trắng tuyết.

Má ngọc xinh đẹp không gì sánh được.

Mặc cho ai nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, đều phải rung động Tạo Vật Chủ thật bất công.

Cho dù là đang mê man, khóe miệng đều như mang theo nụ cười nhạt ý, quyến rũ động lòng người, câu hồn đoạt phách.

- Thử một chút không?

Khương Nghị có chút do dự.

Hướng Vãn Tình cũng không phải là lựa chọn hoàn mỹ, nhưng chuyện nào có hoàn mỹ.

Tặc điểu đều không phải lựa chọn hoàn mỹ của Thái Dương đồ đằng, không làm theo dung hợp.

Khương Nghị di chuyển quan tài thủy tinh đến phía dưới Thái m đồ đằng.

Khí lạnh Cực m, ánh trăng thanh lãnh, giống như là thủy triều, bao phủ lấy quan tài thủy tinh.

Hướng Vãn Tình mới đầu không có cái gì phản ứng, nhưng dần dần, trên trán trắng nõn trơn bóng hiện ra linh văn rõ ràng.

Một con Ngọc Hồ đẹp đẽ duy mỹ, đường vân nhu hòa tinh tế tỉ mỉ, phác hoạ sinh động như thật, nó ngồi xổm cúi đầu, tĩnh mịch như xử nữ, chín cái đuôi thon dài, tản ra tự nhiên ở hai bên trên trán.