Kẻ thù liên quan, thân phận công chúa, còn đẹp khuynh quốc khuynh thành, Khương Nghị có thể chịu được?
- Không có!
Ánh mắt Tiêu Lạc Lê đầy lạnh lẽo, hỗn đản này đang suy nghĩ gì?
Điêu Lãnh Phong quay đầu nhìn Khương Nghị trong Sí Thiên đại điện, sự tức giận trong lòng lại nén giận.
Hắn là Thiên phẩm linh văn cao ngạo, là một trong ngũ đại thiên kiêu được Vạn Đạo Thần Giáo chú tâm bồi dưỡng, lúc nào đã nhận qua loại nhục nhã này.
Hắn nhất định phải tự mình báo thù, nếu không chuyện này sẽ là vết nhơ cả đời không vung đi được của hắn.
- Ai nguyện ý ở lại giám sát Khương Nghị?
Ngũ trưởng lão thần giáo thấp giọng hỏi lấy ở hai bên.
Nếu Hình Phù Đồ biết Thái m Thái Dương đồ đằng, rất có thể sẽ nghĩ biện pháp lấy tới tay.
Đám người Thái Cổ Thần Miếu kia, nhìn vô dục vô cầu, điệu thấp thần bí, nhưng gặp đồ bọn hắn muốn, cho tới bây giờ đều không từ thủ đoạn.
Bọn hắn là thế lực khiêm tốn nhất trong mười hai hoàng đạo, cũng là nguy hiểm nhất trong mười hai hoàng đạo.
Quảng trường trước Sí Thiên đại điện.
Hình Phù Đồ nhiệt tình đi đến chỗ Khương Nghị:
- Khương Nghị trưởng lão, có thể cho ta nhìn Thái m đồ đằng một chút hay không?
- Ta không có Thái m đồ đằng.
Khương Nghị thầm nghĩ cho ngươi ai nhìn cũng không thể cho ngươi.
- Không không, ta nói sai, là nhìn Thái Dương đồ đằng của ngươi.
- Ta cũng không có Thái Dương đồ đằng, đều là con mụ điên kia ăn nói lung tung.
- Khương Nghị trưởng lão không cần khẩn trương, ta chỉ muốn kiến thức một chút về đồ đằng có thể làm cho Vạn Đạo Thần Giáo cố chấp.
- Để Hình công tử thất vọng, ta thật không có.
- Khương Nghị trưởng lão không tin thanh danh Thái Cổ Thần Miếu chúng ta? Ta có thể dùng danh nghĩa truyền nhân thần miếu, mượn dùng thưởng thức.
Hình Phù Đồ không nghĩ tới Khương Nghị đã vậy lại còn quá không tôn trọng hắn, nhưng hắn người của Thái Cổ Thần Miếu là thế lực mà Sí Thiên giới dựa vào.
- Hình công tử, ngươi thật hiểu lầm rồi. Ta cũng là hôm nay mới nghe nói tới Thái m Thái Dương đồ đằng, nếu như tương lai may mắn có được, nhất định mời Hình công tử nhìn cho đủ.
Khương Nghị mỉm cười, cáo từ rời khỏi:
- Ta còn có đan dược chuẩn bị luyện, cáo từ.
Chó ngồi kiệu không biết điều!
Đáy mắt Hình Phù Đồ hiện lên ý lạnh, vẫn duy trì nụ cười:
- Ta muốn về Thái Cổ Thần Miếu, không biết Khương Nghị trưởng lão có hứng thú đi qua làm khách hay không.
Thái Cổ Thần Miếu từ xưa đến nay đều rất phong bế, cực ít tiếp kiến khách, cũng rất ít ra ngoài, điều này cũng làm cho vô số người tràn đầy hướng tới cùng tò mò đối với nơi đó.
Nếu như có thể được mời, càng là vinh hạnh đặc biệt khó có được, cũng tương đương với việc được coi là khách của thần miếu.
Lấy tình huống Khương Nghị bây giờ, nếu như Vạn Đạo Thần Giáo vừa rời khỏi, cao điệu tiến về Thái Cổ Thần Miếu làm khách, không khác nào đang đưa ra cảnh cáo với rất nhiều người, ai cũng không nên trêu chọc Khương Nghị.
Cho nên... Hình Phù Đồ cho rằng Khương Nghị sẽ chăm chú cân nhắc.
Nhưng Khương Nghị cũng không quay đầu lại:
- Tạ ơn có ý tốt. Nhưng nếu như Vạn Đạo Thần Giáo tuyên bố ta rời khỏi Sí Thiên giới liền giết chết ta. Ta, vẫn nên thành thành thật thật ở trong Sí Thiên giới luyện đan thôi.
Rốt cuộc, nụ cười trên mặt Hình Phù Đồ cũng đã không giữ vững không nổi.
Đây không phải không biết điều, mà là không biết tốt xấu.
- Hình công tử đường xa đến vất vả, không bằng ở chỗ này tạm mấy ngày.
Giới Chủ tự mình mời Hình Phù Đồ, chỉ là ngữ khí và thái độ không có chút nhiệt tình nào.
Hình Phù Đồ nhìn Giới Chủ, cười nhạt một tiếng:
- Giới Chủ luân hồi trở về, ta còn không có tự mình đến nói qua câu chúc. Chúc mừng, nỗi khổ ba ngàn năm tại thâm không, không phải ai cũng đều có thể nhịn được.
- May mắn mà thôi.
Giới Chủ cũng chẳng suy nghĩ gì về việc Hình Phù Đồ biết bí mật của nàng nữa, dù sao cũng là quen biết đã lâu.
- Lần này ta tới, cũng là được thần miếu nhờ mời Giới Chủ đi qua làm khách, nghiên cứu thảo luận cục diện Tây Nam bộ, thuận tiện... Ha ha... Thỉnh giáo bí mật Cửu U thâm không.
- Ta bây giờ chỉ là Sinh Tử cảnh, không tiện ra ngoài, chờ ta bình an vượt qua, sẽ tự đi qua bái phỏng.
- Vậy Thái Cổ Thần Miếu ta xin đợi đại giá của Giới Chủ.
Hình Phù Đồ lần nữa nhìn phương hướng Khương Nghị rời khỏi, mang theo người hầu rời khỏi.
- Thái Tuế Hình Phù Đồ! Hắn lại sống lại!
Giới Chủ nhìn Hình Phù Đồ rời khỏi, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.
Tiểu lão đầu từ phía sau đi tới:
- Thái Tuế Hình Phù Đồ, Ma Thai, Nhân Thần, Minh Hồn, cổ kim hiếm thấy!
U Minh mặc kệ, luân hồi không độ!
Chín trăm năm vừa chết, vừa chết chín trăm năm!
Chín độ tuần hoàn, chín độ siêu phàm!
Cửu cửu đến cực điểm, viên mãn Đại Thiên Hoàng!
- Hắn đây là thế thứ mấy rồi?
- Hẳn là đời thứ bảy, cũng là một thế cực kỳ quan trọng. Nếu như một thế này hắn có thể trọn vẹn vượt qua, đời thứ tám đời thứ chín phía sau, cơ hội thức tỉnh Thánh Hoàng linh văn tăng hơn rất nhiều.
- Thời kì cuối kiếp trước của hắn, chính là thời đại Khương Nghị quật khởi. Ngươi cảm thấy, Khương Nghị nhớ kỹ hắn không?
- Khương Nghị hẳn là nhớ kỹ hắn, hắn còn không có nhớ tới Khương Nghị.
Tiểu lão đầu chậm rãi lắc đầu.
Đoạn lịch sử kia mặc dù đã bị phong tồn, nhưng không có thật sự chôn vùi, chỉ là yên lặng.
Giống như Sí Thiên giới bọn hắn có ghi chép, giống như Thiệu Thanh Duẫn đang chờ đợi, giống như Hình Phù Đồ ngoài ý muốn cũng đang ẩn núp như thế này.
Khương Nghị lần này đi Trung Vực, rất có thể sẽ còn gặp phải các loại ngoài ý muốn, bừng tỉnh càng nhiều bí mật.
Thân phận của hắn, chỉ có thể tận khả năng che giấu, nhưng sẽ có một ngày sẽ oanh động thiên hạ.
Biện pháp tốt nhất là Khương Nghị bị vây ở Sí Thiên giới, thành thành thật thật trưởng thành, nhưng Khương Nghị chờ không nổi, hắn muốn trước khi thân phận của hắn bị bày ra ánh sáng, tận khả năng tìm kiếm đến bảo hộ cường đại —— Cửu Thiên Thần Giáo.
- 'Thần Miếu Thái Tuế', Hình Phù Đồ, ha ha, lại gặp lại. Đời trước, ta cũng không ít lần bị ngươi giày vò, đời này, chúng ta lại cùng tuổi.
Khương Nghị đi đến nơi xa liền ngừng lại, nhìn qua phương hướng Hình Phù Đồ rời khỏi, nhếch miệng lên hiện ra nụ cười phức tạp.
Kiếp trước, thời điểm khi hắn quật khởi, Hình Phù Đồ đã hơn tám trăm tuổi, tuổi tác chênh lệch nương theo thực lực chênh lệch, hắn không ít lần bị Hình Phù Đồ giày vò.
Sau khi Hình Phù Đồ bị Tu La trọng thương liền lùi về Thái Cổ Thần Miếu, không còn có đi ra qua.