Đường Nguyên Cực cau chặt lông mày, đã lập tức hiểu ý tứ của Vô Hồi Thánh Chủ.
Bà nương này là đến khóc than!
Có lầm hay không!
Thế nhưng ngươi là tôn chủ, đại biểu cho liên minh Thánh Địa Nam Bộ, vậy mà lại chạy đến Trung Vực khóc than nghèo?
- Vấn đề về người cũng không cần các ngươi an bài, tự chúng ta nghĩ cách giải quyết, nhưng dược liệu, đan dược, vũ khí, đều cần Tử Vi thánh địa duy trì. Ta thấy các ngươi nuôi Kim Viêm Thánh Tượng giống như không tệ, có thể xua tan hắc ám, chấn nhiếp ác linh, chuẩn bị cho ta mười con.
- Năng lượng hắc ám trong Đại Hoang vô cùng cường đại, Đại Hoang thánh địa cũng cần Thánh khí trấn thủ, hi vọng Tử Vi thánh địa có thể cung cấp. Nội dung viện trợ kỹ càng, ta hi vọng tới trong bảo khố các ngươi nhìn trước.
Cho dù là Đường Nguyên Cực đã có chút chuẩn bị, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi.
Mười con Kim Viêm Thánh Tượng?
Còn muốn Thánh khí trấn thủ?
Còn tới bảo khố của mình chọn?
Ta đều nghe không vô, vậy mà ngươi lại nói ra được?
Đám người trấn thủ Kim Điện đứng trước mặt, càng là hai mặt nhìn nhau.
Có phải nàng không biết giá trị của Kim Viêm Thánh Tượng hay không? Còn há miệng chính là mười con, ngươi tới nơi này chọn súc vật sao?
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Tha thứ ta nói thẳng, Tử Vi thánh địa quản thúc liên minh Thánh Địa Nam Bộ, có trách nhiệm càng có nghĩa hơn vụ đến đỡ liên minh Thánh Địa Nam Bộ. Bây giờ trù hoạch kiến lập tân thánh địa, Tử Vi thánh địa không biểu hiện biểu thị, chỉ sợ không thể nào nói nổi. Loại chuyện này vốn nên là dựa vào tự giác, không cần ta mở miệng, các ngươi nên chủ động đưa qua. Kết quả các ngươi thì thế nào, quên, hay là giả bộ hồ đồ? Ta tự mình tới, các ngươi xấu hổ sao?
Ta xấu hổ cái rắm!
Ngươi không xấu hổ sao?
Đường Nguyên Cực chưa từng gặp được người nào không biết xấu hổ như thế này:
- Trách nhiệm của Tử Vi thánh địa là duy trì lực ảnh hưởng của liên minh Thánh Địa Nam Bộ, sự vụ trong liên minh cần do tôn chủ xử lý.
- Ta đây không phải đến giải quyết sao?
- Ngươi hẳn là nên nghĩ biện pháp tại Nam Bộ, nhiều cường tộc đại phái như vậy, tìm bọn hắn đi.
- Chuyện của thánh địa tại sao lại muốn tạo phiền phức cho người khác? Như thế chẳng phải lộ ra Tử Vi thánh địa các ngươi quá keo kiệt, đến đỡ không đúng chỗ.
- Ta nói, việc không liên quan đến chúng ta!
- Nếu như ngươi có loại thái độ chơi xấu này, ta cần phải ở lại Tử Vi thánh địa thêm mấy ngày. Chờ thánh địa thiên hạ tụ tập, tổ sơn giáng lâm, ta vừa vặn mời bọn họ phân xử thử, chuyện này, Tử Vi thánh địa rốt cuộc là nên hay không nên giúp!
- Nếu như bọn hắn đều nói không nên giúp, ta mang theo người của ta, quay đầu bước đi. Nếu như bọn hắn nói hẳn là nên giúp, Tử Vi thánh địa đừng nghĩ chơi xấu.
- Ngươi...
Đường Nguyên Cực tức giận đến mức mặt đỏ rần.
Nương môn nhi này rõ ràng có chuẩn bị mà đến đây.
Vốn là hắn muốn ở chỗ này ra oai phủ đầu nàng, kết quả bị nàng doạ dẫm bắt chẹt.
Nếu như chờ thánh địa các phương tụ tập, nàng náo lớn ở trước mặt mọi người, Tử Vi thánh địa thực sự sẽ mất hết thể diện.
Mà, nàng đều dám đến tổ sơn khóc lóc om sòm, nơi này đối với nàng mà nói quả thực là tràng diện nhỏ, cái gì cũng đều làm được. Đến lúc đó những thế lực như Vạn Sơ thánh địa kia khẳng định sẽ chế giễu, thậm chí sẽ thừa cơ nổi lên, buộc bọn hắn lấy máu.
Đám người trấn thủ bên trong Kim Điện đều nghiêm túc lên, lão nương môn này không phải tới bái phỏng, mà rõ ràng chính là đến ăn cướp, mà còn là công khai ăn cướp, không cho không được.
Thời điểm Đường Nguyên Cực đang nhíu mày suy nghĩ, Vô Hồi Thánh Chủ lại bổ cho hắn một đao:
- Về phần nguyên nhân thứ hai ta tới đây, đương nhiên là các ngươi tự mình mời ta tới. Nhưng ta không có hứng thú gì đối với trận thịnh hội này, các ngươi thật giống như cũng không quá chào đón ta, sau khi ta lấy được đồ, lập tức đi ngay.
Đường Nguyên Cực suýt chút nữa đã mắng chửi người.
Tôn chủ Thánh địa Nam Bộ lệ thuộc vào Tử Vi thánh địa quản thúc, vậy mà tại thời khắc quan trọng nhất của Tử Vi thánh địa, trực tiếp rời khỏi?
Hắn dám khẳng định, chỉ cần Vô Hồi thánh địa đi, Ly Hỏa thánh địa khẳng định sẽ đi theo, liền ngay cả Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa cũng đều có thể rời khỏi toàn bộ.
Cái này lại càng biến thành nháo kịch để bọn hắn mất hết thể diện.
Vô Hồi Thánh Chủ cười lạnh, lão nương ta ăn chắc các ngươi!
Không cho ta ăn no, hầu hạ tốt, ta sẽ để cho các ngươi mất mặt ném đến quê quán!
Thánh Chủ uy vũ thật!
Chu Thanh Thọ ở bên cạnh đầy sùng bái, đây mới là lý tưởng, ‘cô nàng hoang dã hoàn mỹ nhất’!
Đường Nguyên Cực đang muốn giằng co, bỗng nhiên suy nghĩ đã hiểu.
Rất có thể Vô Hồi Thánh Chủ không phải lấy danh nghĩa 'Trách nhiệm' đến 'Ăn cướp', mà là lấy danh nghĩa 'Ăn cướp' đến 'Báo thù'.
Bởi vì thời điểm bọn hắn tuyên bố triệt để thanh lý Đại Hoang khi Kiều gia đã qua được ‘kỳ hạn ba tháng’, bất kỳ 'người ngoài' nào cũng không được ở lại, thậm chí bọn hắn còn lấy việc điều tra Đại Hoang thâm uyên uy hiếp, bức bách Vô Hồi Thánh Chủ im miệng.
Cuối cùng thành công bức đi Kiều gia, giữ gìn hình tượng thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ bây giờ tới 'Muốn đến đỡ', tám chín phần mười chính là nuốt không trôi cơn nóng giận kia, nghĩ đến báo thù.
Lão nữ tử này thật mạnh lòng trả thù.
Đường Nguyên Cực nghĩ tới đây liền cảnh cáo Vô Hồi Thánh Chủ, nói:
- Ta muốn đề cập với ngươi một việc để cho ngươi rõ, lần này Tử Vi thánh địa phụng mệnh tổ sơn hiệu triệu thánh địa thiên hạ tập kết, mục đích thực sự là khảo hạch Lãnh Văn Thanh. Qua tháng này, nàng không chỉ sẽ trở thành người canh giữ tổ sơn, sẽ còn quản khống thánh địa thiên hạ, là quản khống chân chính.
-Đến lúc đó, đừng nói Vô Hồi Thánh Chủ ngươi, ngay cả tất cả Thánh Chủ của liên minh Thánh Địa Nam Bộ, đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng.
-Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, nàng muốn đi đâu thì đi đó, nàng muốn vị Thánh Chủ nào làm cái gì, vị Thánh Chủ kia liền phải làm cái đó, nàng muốn rút lui vị Thánh Chủ nào, liền sẽ rút lui hắn!
-Nếu như ta là ngươi, bây giờ nên lập tức có thái độ đoan chính, quản thúc thánh địa Nam Bộ của ngươi thật tốt, phối hợp Tử Vi thánh địa chúng ta hoàn thành lần thịnh hội này.