Hắn hơn ba mươi tuổi đều không có đụng đến nữ hài tử khác, chính là đang chứng minh với Thánh Chủ, hắn thực lòng với Lãnh Văn Thanh.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, Lãnh Văn Thanh đột nhiên kinh động đến tổ sơn, còn muốn làm đại hội thánh địa gì đó, còn đặc biệt bổ nhiệm làm người canh giữ.
Hắn mới biết được hắn đã sắp mất đi Lãnh Văn Thanh.
Đừng nói là có được, sau này gặp mặt cũng khó khăn.
Cái cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.
Diệp Trục Thiên đứng ở trên vách đá đằng xa, tinh thần lấp lóe trong đôi mắt, ngắm nhìn Khương Nghị.
- Khương Nghị tới đây làm gì?
Diệp Trục Thiên truy theo Tinh Thần Kiếm, vậy mà lại thấy được Khương Nghị.
- Tử Vi thánh địa triệu tập tất cả thánh địa Thương Huyền tụ tập, hẳn là có xảy ra chuyện đặc biệt gì đó.
Nam tử đi cùng quan tâm cái này hơn.
Cho tới bây giờ thánh địa thiên hạ đều là tự thủ một phương, không can dự lẫn nhau, nhiều nhất đều là gặp nhau trong liên minh, chưa từng nghe qua chuyện tất cả thánh địa Thương Huyền lại tập hợp, còn không phải tụ tập ở tổ sơn, mà là Tử Vi thánh địa.
- Các thánh địa Thương Huyền tụ tập, nhất định có chuyện lớn phát sinh. Khương Nghị tới làm gì, tham gia náo nhiệt sao?
Diệp Trục Thiên nhếch miệng bôi lên nụ cười nhạt ý.
Tinh Thần Kiếm, Khương Nghị, đây đều là con mồi của hắn, vậy thì gom lại cùng nhau.
Ông trời thật chiếu cố hắn, không uổng công hắn khổ sở đợi chờ lâu như vậy.
Làm như thế nào để dẫn bọn hắn ra đây?
Là đánh tan từng kẻ, hay là một mẻ hốt gọn?
- Thánh địa tập kết, không phải thời cơ động thủ cướp đoạt Tinh Thần Kiếm, chúng ta vẫn nên trở về đi.
Nam tử nhắc nhở Diệp Trục Thiên lần nữa.
- Ngươi về trước đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình trở về.
Diệp Trục Thiên đang muốn thoát khỏi nam tử này nữa đây.
Bí mật Đại Táng chỉ thuộc về hắn, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết.
- Sứ mệnh của ta chính là bảo hộ ngươi, làm sao có thể tự mình trở về.
Nam tử quả quyết cự tuyệt.
Hắn đã phát giác được, rất có thể Diệp Trục Thiên có chuyện giấu diếm hắn.
…
Tử Vi thánh địa!
- Phụ thân, an bài Vô Hồi Thánh Chủ thế nào?
Lãnh Văn Thanh trở lại thánh địa, trực tiếp tìm tới Lãnh Thanh Phong.
- Nàng mặc dù nhìn điêu ngoa mạnh mẽ, kỳ thật so với ai khác đều khôn khéo. Nàng chỉ là thừa cơ đến đòi đỡ, cho nàng là được.
Lãnh Thanh Phong vừa mới bị lường gạt một bút, tâm tình vô cùng hỏng bét.
Nếu như không phải là vì nữ nhi, hắn đường đường là Thánh Chủ thánh địa Trung Ương, sao có thể chịu loại ủy khuất này.
- Nàng cam đoan không nháo chuyện?
- Nàng không dám gây sự, nếu không sau đó cái gì cũng không chiếm được, càng đừng nghĩ rời khỏi Tử Vi thánh địa được.
- Ngài cứ như vậy mà đồng ý nâng đỡ cho nàng, không có bàn bạc điều kiện khác?
- Nữ nhi, con chưa có tiếp xúc qua lão nữ tử kia... Ai... Một lời khó nói hết...
- Nếu chúng ta cho đồ, vậy thì phải để nàng bỏ ra chút giá.
- Vẫn là đừng chọc, miễn cho biến khéo thành vụng.
Lãnh Thanh Phong vẫn lắc đầu.
Chỉ có trải qua mới biết được, nữ tử kia thật không thể trêu vào.
- Ý của ta là, ngài hẳn là để nàng đồng ý, sau khi thánh địa các phương trình diện, phải chủ động phối hợp với chúng ta, cho chúng ta kiếm đủ mặt mũi. Phải để tất cả người chuẩn bị chế giễu, đều biết chúng ta còn có thể quản thúc liên minh Thánh Địa phương nam, liên minh Thánh Địa phương nam cũng sẽ ở trường hợp công khai, cho chúng ta tôn trọng.
Lãnh Thanh Phong khẽ nhíu mày, đúng vậy, làm sao không nghĩ tới chuyện này.
Không đúng!
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến, chỉ cần hắn lại đi đàm phán, Vô Hồi Thánh Chủ khẳng định sẽ về một câu —— thêm tiền.
Lãnh Văn Thanh nói:
- Ngài đi đàm phán cùng Vô Hồi Thánh Chủ, có thể lại cho nhiều thêm vài thứ, để bọn hắn cam đoan phải tôn trọng chúng ta, phối hợp với chúng ta. Chờ thánh địa các phương đến gần như đầy đủ, ngài tuyên bố tổ chức một trận đại hội luận võ, còn phải để Vô Hồi thánh địa tự mình chủ trì.
- Không phải con không muốn gây quá loạn sao?
- Sau khi thánh địa các phương tới, rất có thể sẽ nhằm vào chúng ta ở khắp nơi, nhất là thụ Vạn Sơ thánh địa quản thúc liên minh Thánh Địa phương bắc. Thay vì khẩn trương chờ đợi, ứng phó, còn không bằng do chúng ta chủ động khống chế, chỉ dẫn bọn hắn.
Lãnh Thanh Phong đột nhiên đã hiểu:
- Con muốn lợi dụng Khương Nghị?
- Không sai! Khương Nghị đi đến đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm, huống chi là đại hội thánh địa của chúng ta. Chỉ cần chúng ta nói Khương Nghị ở đây, bọn hắn sẽ rục rịch. Đến lúc đó chúng ta thiết trí thi đấu khiêu chiến, bọn hắn khẳng định sẽ tìm kiếm nghĩ cách kích thích Khương Nghị lộ diện.
- Vô Hồi thánh địa làm chủ trì, nếu như không ngừng ngăn cản liền sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cũng sẽ khiến cho các phương khiêu chiến bọn hắn. Nếu như Khương Nghị lên đài, các phương càng sẽ không tha cho hắn. Cứ như vậy, chúng ta có thể biến thành người đứng xem, không đếm xỉa đến, nhìn bọn hắn đấu đá.
Lãnh Thanh Phong cởi mở cười to:
- Hay, vẫn là nữ nhi của ta thông minh. Con có thể trở thành người canh giữ tổ sơn, không chỉ là vinh quang của Tử Vi thánh địa chúng ta, cũng là phúc phận của tổ sơn.
- Có thể đánh ép Vô Hồi thánh địa, cũng có thể kiềm chế lực chú ý của các phương, một công nhiều việc, nhưng ngàn vạn lần phải khống chế cục diện, không được biến khéo thành vụng.
- Con yên tâm, ta sẽ an bài Đường Nguyên Cực tự mình tọa trấn.
- Phụ thân, lúc nào người canh giữ tổ sơn đến?
Lãnh Văn Thanh không vẫn quên được cảm giác kỳ diệu trước đó, nàng cần thỉnh giáo người canh giữ tổ sơn.
- Có thể bọn họ muốn đợi đến sau khi các toàn bộ phương trình diện mới đến, không chỉ có người canh giữ sẽ tới, còn có rất nhiều nhân vật cấp lão tổ đều sẽ trình diện. Bọn hắn sẽ đích thân áp trận cho con, con cứ việc yên tâm hiện ra thực lực.
Lãnh Thanh Phong cười tươi, đã không kịp chờ đợi nghênh đón thời khắc tỏa sáng trong nhân sinh của mình.
Đường Nguyên Cực tự mình mời mọc, Khương Nghị đi tới Tử Vi thánh địa.
Số lượng lớn đệ tử Tử Vi thánh địa đứng tại cửa vào Nam Bộ.
- Hắn chính là Khương Nghị? Thật đúng là có một mắt thôi.