- Chờ một chút. Không phải các ngươi đang đợi ta sao, không phải muốn khiêu chiến ta sao, cứ như vậy mà kết thúc? Ta cho các ngươi một cơ hội, năm người cùng tiến lên!
- Cùng tiến lên?
Năm người đồng loạt tiếp cận Khương Nghị, nhấc lên chiến ý.
- Nếu như không đủ, lại cho các ngươi thêm mấy tên?
Giọng Khương Nghị không lớn, nhưng thái độ lại rất phách lối.
- Thành toàn cho ngươi!
Năm vị thánh văn trao đổi ánh mắt, đều đi lên lôi đài.
Các Thánh Chủ Bắc Bộ không tiếp tục ngăn cản, bất kể Khương Nghị cuồng như thế nào, dù sao cũng là Sinh Tử cảnh, năm người vây chiến, hẳn là có thể ứng phó.
- Đều đánh thật tốt cho ta.
Tất cả túc lão các thánh địa nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn.
Vừa rồi quá mất mặt, nhất định phải cứu lại danh dự.
Đánh thật tốt chính là hung hăng đánh.
Tất cả các tinh anh thánh địa đều chăm chú quan sát, nghị luận với nhau.
- Mặc dù Khương Nghị là Thiên văn, nhưng Sinh Tử cảnh không thể nào điều động quá nhiều năng lượng, thực lực hắn lúc bình thường không bằng một phần năm.
- Cảnh giới của Khương Nghị bây giờ rất ổn, không nên liều mạng. Lúc này lấy phòng ngự là chính, dây dưa làm phụ.
- Bọn hắn chỉ cần phối hợp thoả đáng, cuốn lấy Khương Nghị liền có thể để cảm xúc Khương Nghị thay đổi. Chỉ cần tâm tình chập chờn liền sẽ liên luỵ đến thực lực.
- Nếu như thực lực của Khương Nghị yếu bớt, bọn hắn có thể hoàn ngược hắn. Nếu như thực lực tăng cao, bọn hắn phòng thủ mà không chiến có thể để Khương Nghị mất khống chế.
- Không nên lạc quan như vậy, nếu như bọn hắn vừa mới bắt đầu liền phối hợp lại, bị Khương Nghị bắt lấy cơ hội, người thua chính là bọn họ.
Tất cả đệ tử thánh địa nghị luận, còn thỉnh giáo các túc lão.
Ngay cả Tô Triệt đều đang suy đoán Khương Nghị sẽ ứng phó năm vị thánh văn liên thủ như thế nào.
Năm vị thánh văn đứng trên lôi đài, ra hiệu với nhau, an bài tốt người nào chịu trách nhiệm quấy nhiễu, người nào chịu trách nhiệm kiềm chế, ai cứu người tại thời khắc đặc thù.
Mặc dù bọn hắn muốn dạy dỗ Khương Nghị, nhưng đều không có chủ quan.
Nhiều thánh địa nhìn như vậy, bọn hắn nhất định phải thắng, còn phải thắng cho thật đẹp, để Khương Nghị quỳ trên mặt đất, cầu xin bọn hắn tha thứ.
- Khương Nghị, đây là nơi thánh địa hội nghị, đứa con rơi của thánh địa như ngươi, đứng ở trên đài không cảm thấy xấu hổ sao?
Thánh văn của Thiên Lân thánh địa, Tôn Nghĩa Đức đang bước về phía Khương Nghị, tiếp tục kích thích.
Hắn là Chí Tôn thánh văn, Viên Mãn Bảo Bình, có thể hóa thế công của kẻ địch thành năng lượng để thôn nạp.
Hắn phụ trách chống cự Khương Nghị.
- Hắn xấu hổ? Nếu là da mặt hắn mỏng, có thể đi đến một bước như ngày hôm nay? Kiều gia đi theo hắn chạy đến Nam Bộ, kết quả hắn nhìn thấy tình thế không ổn đã tự mình chạy đến Sí Thiên giới, cũng không biết đã dùng thủ đoạn nịnh nọt gì mà lại có thể được Giới Chủ tin tưởng. Nếu như không phải bởi vì hắn là nam, ta cũng hoài nghi hắn đã hiến thân.
Thánh văn của Cổ Dương thánh địa, Nhậm Tự Cường vây quanh phía sau Khương Nghị, tháo thắt lưng gấm, lộ ra Địa Long linh văn.
Đầu thành hắn vặn vẹo, biến thành đầu Địa Long dữ tợn, thân thể căng cứng, tùy thời chuẩn bị hóa thân Yêu thú.
Ba thánh văn khác phân tán đến xung quanh, phóng thích linh văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
- Chuẩn bị xong?
Khương Nghị không hề bị lay động, lạnh lùng đứng tại chỗ.
- Chúng ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Tôn Nghĩa Đức kích hoạt linh văn, toàn thân dâng lên ánh sáng giống như ánh trăng, làm nổi bật hắn giống như là Thần Tử tôn quý.
Dưới chân xen lẫn phù văn, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đỉnh đầu xen lẫn ánh trăng, ngưng tụ bảo bình trong suốt.
Rống!!
Nhậm Tự Cường phát ra tiếng long ngâm to rõ, hài cốt toàn thân vặn vẹo, nhanh chóng bành trướng, hóa thành Địa Long to lớn cứng rắn, đập xuống trên lôi tràng, chấn động đến năm trăm mét lôi tràng đều đang lay động.
Ba thánh văn khác liên tiếp phóng thích linh văn.
Một tên vung lên đàn phượng vũ, đầu ngón tay đặt nhẹ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, hình thành thế công m Ba có thể so sánh với lôi đình.
Một người huy động lôi triều, ngưng tụ chín viên lôi châu, giống như là chín ngôi sao bao quanh hắn, phát ra uy lực và năng lượng kinh người.
Một người cầm trọng phủ trong tay, thổ khí cuồn cuộn, ngưng tụ ở sau lưng, giống như là sóng lớn tích súc, tùy thời chuẩn bị đánh đi ra.
- Hữu nghị đầu tiên, luận võ thứ hai, thắng bại toàn bằng thực lực. Mở lời nhận thua, hoặc là cúi người chào, đều coi là thất bại. Tranh tài chính thức bắt đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ chống lên bình chướng, cao giọng tuyên cáo.
- Bắt đầu!
Bầu không khí toàn trường tăng vọt, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực, đang mong đợi trận quyết đấu đặc sắc.
Nhưng... Ầm ầm!
Bạo động mãnh liệt chấn động diễn võ trường, liệt diễm cuồn cuộn từ trên thân Khương Nghị lao ra, giống như là dòng lũ lớn, nhanh chóng che mất lôi tràng.
Oanh oanh liệt liệt, trùng điệp.
Năm trăm mét lôi tràng trong nháy mắt đã biến thành biển lửa rung chuyển.
Sinh Tử cảnh, Thiên linh văn, bất luận là số lượng linh lực dự trữ hay là tốc độ thả ra, đều đủ để nghiền ép toàn trường.
Tất cả mọi người coi là Khương Nghị không dám tùy tiện phóng thích linh lực, hắn trực tiếp rộng mở khí hải, phóng thích hơn phân nửa.
Cường quang hừng hực, chiếu thấu quảng trường, rất nhiều người đều mở mắt không ra.
Chu Tước Yêu Hỏa dung hợp số lượng lớn Thánh Hỏa, nhiệt độ càng là dung thực không gian mãnh liệt.
- A!!
Bọn người Tôn Nghĩa Đức vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm lao nhanh bao phủ, bị nhiệt độ cao khủng bố thôn phệ.
- Ổn định! Ổn định!! Hắn đang phóng thích năng lượng, lúc nào hắn cũng có thể mất khống chế. Nắm lấy cơ hội, chuẩn bị phản kích.
Người bên ngoài lo lắng hô to, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Cách bình chướng, bọn hắn đều có thể cảm nhận được uy lực kim viêm.
Vốn là diễn võ trường, bây giờ lại đột nhiên giống như biến thành địa ngục, muốn thiêu chết người ở bên trong.
Tất cả các đệ tử thánh địa khẽ nhíu mày, Khương Nghị lại chủ động phóng thích năng lượng, không sợ mất khống chế sao? Hay là đi đánh cược một lần, khống chế tràng diện trước?
- Ổn định!
Tôn Nghĩa Đức gian nan phóng thích linh lực, hình thành chiến y bảo vệ, khống chế Bảo Bình hút liệt diễm lao nhanh vào.
Hắn đã dừng lại tại cửu trọng thiên năm năm, lại là Chí Tôn thánh văn, thực lực vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.