Thực lực của Khổng Sướng bị áp chế, tốc độ cũng không kịp một phần mười như bình thường, loại cảm giác này để hắn táo bạo đến phát điên.
- A? Đó là Khổng Sướng?
Tạ Ninh nhận ra hắn, lập tức khống chế chiến xa bay lên không:
- Khổng Sướng! Sao ngươi lại ở đây? Diệp Trục Thiên đâu!
- Tạ Ninh công tử? Nhanh nhanh nhanh, Diệp công tử bị bắt đi, nhanh cứu người!!
Khổng Sướng cao giọng hô to, nhưng không có một khắc nào ngừng lại, lách qua Tạ Ninh tiếp tục đuổi bắt.
- Ai bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh lập tức có phản ứng, khống chế chiến xa đuổi theo Khổng Sướng, cao giọng la lên:
- Nói rõ ràng!! Ai bắt Diệp Trục Thiên?
- Khương Nghị! Tên điên Khương Nghị của Sí Thiên giới kia!
Khổng Sướng la lên lại liên tục lướt qua rừng rậm, biến mất ở phương xa.
- Khương Nghị?? Sao hắn lại ở đây! Hắn lấy ở đâu ra can đảm, dám bắt Diệp Trục Thiên?
Tạ Ninh do dự một chút, sau đó lại khống chế chiến xa đuổi theo.
Mặc dù Vĩnh Sinh Thần Thụ rất quan trọng, nhưng không thể lại thấy chết không cứu.
Bọn người Vương Liệt liên tiếp bay lên không, đuổi theo sát Tạ Ninh.
- Khương Nghị?
Đám người Tần Ngao Thương hai mặt nhìn nhau, chính là cái tên Khương Nghị gây chuyện thị phi khắp nơi kia sao?
Không phải người của Sí Thiên giới không tới Thượng Thương cổ thành sao, chính hắn tới?
Bắt Diệp Trục Thiên?
Cái này không phải điên cuồng, đây là điên!
Thái Cổ Thần Miếu là chủ nhân Tây Nam, cũng là chủ tử của Sí Thiên giới, Khương Nghị cũng dám đụng đến truyền nhân của chủ tử?
- Các ngươi tiếp tục đuổi theo Vĩnh Sinh Thần Thụ, ta đi xem một chút.
Nam tử anh tuấn tên là Loan Hồng Hi, hắn hào hứng rời khỏi.
Hai vị cường giả đuổi theo sát, bảo hộ ở hai bên.
Nữ tử xinh đẹp là Phương Tịnh, nàng lắc đầu, cùng Tần Ngao Thương tiếp tục đuổi bắt Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Chỉ là, rốt cuộc cái tên gia hỏa mang theo mặt nạ kia là ai? Lại có can đảm khiêu khích hoàng đạo như vậy!
Sau khi Chu Thanh Thọ liên tiếp di chuyển hai trăm dặm, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn, hôn mê tại trên lưng cự kình.
Dương Biện nuốt Chu Thanh Thọ vào, trở lại hình người, phóng tới trong rừng rậm.
Bây giờ muốn hất ra truy binh cơ hồ là không thể nào, cho nên hắn mạo hiểm làm một quyết định, nghịch hành. Lợi dụng cây rừng tươi tốt che đậy, đón phương hướng Khổng Sướng phóng tới hơn mười dặm, sau khi gặp được một đám tán tu, hắn học bộ dáng đám tán tu kia, mặt mũi tràn đầy 'Kinh ngạc' nhìn qua phía trước, nghị luận tinh thần vừa mới qua đi.
Khổng Sướng mất đi mục tiêu, lập tức phóng thích ý thức, càn quét dãy núi.
Nhưng trong tiềm thức của hắn vẫn cảm giác mục tiêu là đang chạy trốn về phía trước, cho nên ý thức vẫn một mực chạy tới, không để ý đến đám người trong rừng rậm phía dưới.
Tạ Ninh khống chế chiến xa, cũng từ không trung lướt qua, không để ý đến người phía dưới.
Chờ sau khi bọn hắn toàn bộ đi xa, tán tu trong cánh rừng kỳ quái nhìn nam tử oai hùng trước mặt:
- Ngươi là ai??
- Các ngươi là ai!
- Ngươi chạy tới, còn hỏi chúng ta là ai?
- Ta nhận lầm người.
Dương Biện tiến vào rừng rậm, tiếp tục phóng tới hướng bọn người Tạ Ninh đang truy kích.
Khổng Sướng ngừng đuổi theo.
Bởi vì hắn ngoại trừ nhận biết Khương Nghị ra, những người khác đều chưa thấy qua.
Mấy người kia là ai?
Đuổi ở đâu bây giờ?
- Khổng Sướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta!
Tạ Ninh khống chế chiến xa đuổi tới, nóng nảy sốt ruột quát tháo Khổng Sướng đang nhìn ra xa.
- Trong mấy tháng này chúng ta một mực đuổi bắt Khương Nghị.
- Hắn mạo phạm các ngươi rồi?
- Không có mạo phạm ta, tuy nhiên công tử cảm thấy rất hứng thú đối với hắn. Chúng ta đi theo Khương Nghị từ Sí Thiên giới đến Tử Vi thánh địa, từ Tử Vi thánh địa đến nơi này. Nhưng tình huống cụ thể, ta không hiểu rõ. Tạ công tử, ngài có ngọc phù, có thể cảm nhận được vị trí công tử không?
Giọng nói của Khổng Sướng mang vẻ mấy phần khẩn cầu.
Lúc bọn hắn tiến vào, cũng không có thông báo Thánh Linh Thái Cổ Thần Miếu phía ngoài, đây đã là thuộc về làm trái quy tắc. Bây giờ Diệp Trục Thiên lại bị bắt đi, lưng hắn đã đeo tội danh, nếu có cái gì ngoài ý muốn, rất có thể hắn sẽ bị xử tử.
- Ngươi nói rõ cho ta trước, tại sao hắn lại muốn truy bắt Khương Nghị!
- Ta thật không biết. Diệp công tử một mực giấu diếm ta, còn luôn luôn hất ta ra tự mình hành động, ta đã hỏi qua, thế nhưng...
- Truy đuổi theo Khương Nghị, kết quả bị Khương Nghị bắt? Các ngươi thật sự là có thể!
Tạ Ninh nắm chặt ngọc phù bên hông, thử nghiệm cảm nhận ngọc phù của Diệp Trục Thiên, kết quả ngay chút phản ứng cũng đều không có.
Không phải rời khỏi quá xa, chính là ngăn cách ở trong một không gian đặc thù.
Tạ Ninh nói:
- Ta cho ngươi một đề nghị, đi ra bên ngoài tìm trưởng bối bên cạnh chúng ta, chủ động nhận tội, mời bọn họ phái càng nhiều người tiến đến. Còn nữa, tốt nhất lại đi thông báo Thái Tuế, nếu như Sí Thiên giới nơi đó không có chuyện đặc biệt quan trọng, mời hắn đến nơi này một chuyến. Bảo bối thức tỉnh ở nơi này so với chúng ta mong muốn càng đặc biệt hơn. Ví dụ như, ta phát hiện hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
- Ta sẽ đi thông báo, còn xin Tạ Ninh công tử tiếp tục truy tìm Diệp công tử.
Khổng Sướng cũng không để ý không được nhiều như vậy, hắn mau chóng rời khỏi, đi ra bên ngoài nhận tội mời người.
Sau khi Khương Nghị tỉnh dậy, hắn liền rời khỏi không gian nội hải của Dương Biện, ăn vào mấy viên thuốc điều trị thương thế:
- Diệp Trục Thiên đâu?
- Đã bắt được, còn chưa có tỉnh.
Dương Biện ôm chiến kích, ánh mắt quái dị nhìn hắn:
- Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?
- Giết.
Khương Nghị xoa cái đầu căng đau đứng lên, lần này thật sự đã tiêu hao quá lớn rồi, giống như từ đầu khớp xương đều lộ ra suy yếu.
- Nói như vậy, bên trong danh sách tử địch của ngươi, ngoại trừ Vạn Đạo Thần Giáo ra, lại còn có thêm một Thái Cổ Thần Miếu?
- Một chút kẻ địch như thế liền không thích ứng được?
- Ngươi bảo cái này gọi 'chút'?
- Loại hào hùng muốn lao thẳng đến Thiên Khải chiến trường trước kia của ngươi đâu rồi?
- Hào hùng trước đó của ta là chạy làm sao để còn sống, bây giờ là ngươi kéo lấy ta bò đến trong phần mộ.
- Từ từ thích ứng, quen được thì sẽ tốt hơn thôi. Đến đây, phóng xuất Diệp Trục Thiên.
- Thật sự muốn giết??
- Ta muốn một vật trên người hắn.