Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1593: Hướng Vãn Tình Bị Bắt Làm Tù Binh (4)




Hoàng trưởng lão sắp ngay ngắn Dạ An Nhiên, vén tóc dài lên.

Dù hắn tuổi gần trăm tuổi, nhưng hai mắt cũng phải tỏa sáng, nữ hài khá xinh đẹp.

Dạ An Nhiên đẹp không thua Hướng Vãn Tình bên cạnh chút nào, dung nhan thuần mỹ, cho người ta mỹ cảm như mộng ảo, da thịt trắng tuyết chảy xuôi điểm điểm huỳnh quang, thánh khiết linh động.

Đều là tuyệt đại giai nhân hoạt sắc sinh hương, hai loại khí chất khác biệt, ganh đua giữa sắc đẹp càng phụ trợ mỹ cảm lẫn nhau.

Hình Phù Đồ nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, vậy mà cũng có chút mê say.

Bên trong Sí Thiên giới vậy mà lại cất giấu một đôi mỹ nhân tuyệt thế như thế này. Liền ngay cả loại 'Lão nhân' này không có hứng thú đối với nữ tử như hắn đây, đều phải khôi phục xúc động.

Trân bảo như thế này, nếu đụng phải, nếu như không thể nhấm nháp, tinh tế thưởng thức, thật sự là phung phí của trời.

- Làm tốt lắm.

Hình Phù Đồ rất ít khi khẳng định người hầu, lần này lại là hài lòng thật sự.

- Thái Tuế từ từ dùng, ta lui xuống trước.

Hoàng trưởng lão rất thức thời lui lại rời khỏi.

- Ha ha, ha ha...

Hình Phù Đồ nhìn người này, lại nhìn người kia, nhìn gương mặt, lại nhìn dáng người, càng xem càng hài lòng, càng xem càng xao động.

Đẹp, thật sự là quá đẹp!

Lần này thức tỉnh đến bây giờ còn không có chạm qua nữ tử.

Lần đầu tiên vừa vặn dùng các nàng đến giải quyết.

- Nếm thử ai trước đây?

Hình Phù Đồ tháo bỏ y phục, thưởng thức hai nữ tử với phong cách khác lạ trước mặt.

- Ăn món ngon trước, để đỡ đói, sau đó lại dùng đồ ngọt, sung sướng miệng. Ha ha.

Ánh mắt của Hình Phù Đồ dừng lại ở trên thân Hướng Vãn Tình, khóe miệng khẽ nhếch, nữ tử này thật sự là quá liêu nhân, chỉ là nhìn thôi mà toàn thân đã liền bốc hỏa, nếu dùng khẳng định sẽ càng kích tình vô hạn.

Hoàng trưởng lão lại đột nhiên dừng lại:

- Thái Tuế, ngài có cảm thấy nữ tử kia có chút quen mắt hay không?

- Cái nào?

Hình Phù Đồ đã cởi áo, lộ ra thân thể cường tráng, ôm lấy Hướng Vãn Tình.

- Chính là người ngài ôm kia.

Hoàng trưởng lão quay người trông qua.

- Ngươi gặp qua ở đâu?

Hình Phù Đồ đi tới bên giường, không thể chờ đợi.

- Hình như ta thật sự đã gặp qua ở đâu rồi.

Hoàng trưởng lão đi về tới, nhìn kỹ.

- A?

Hình Phù Đồ cũng hơi nhíu mày lại, thật là có chút nhìn quen mắt.

Sau đó không lâu, hai người trăm miệng một lời:

- Thiên Hồ Thánh Vương?

Hình Phù Đồ nhanh chóng thả nữ tử trong ngực tới trên giường, chính diện tường tận xem xét.

Hoàng trưởng lão tiến đến phía trước:

- Nàng hẳn không phải là Thiên Hồ Thánh Vương, nhưng Thiên Hồ Thánh Vương có một muội muội, tên là Hướng Vãn Tình. Chẳng lẽ là nàng?

- Tại sao muội muội Thiên Hồ Thánh Vương lại ở Sí Thiên giới?

Hình Phù Đồ không có từng quen biết với Thiên Hồ Thánh Vương, thời điểm hắn ngủ say, Thiên Hồ Thánh Vương còn chưa ra đời, tuy nhiên sau khi hắn sống lại, lần lượt đi qua Thiên Khải chiến trường mấy lần, tận mắt thấy qua phong thái Thiên Hồ Thánh Vương.

- Chẳng lẽ chỉ là lớn lên giống mà thôi? Nhưng đây cũng quá giống.

Số lần Hoàng trưởng lão leo lên Thiên Khải chiến trường không đến một trăm lần, cũng có tám mươi lần, đối với Thiên Hồ Thánh Vương hết sức quen thuộc.

Lúc Hình Phù Đồ đang muốn giật thắt lưng gấm trên trán Hướng Vãn Tình ra, xem xét linh văn của nàng, tặc điểu giả chết bên cạnh lặng lẽ mở mắt, liếc mắt nhìn hai người bên giường, cẩn thận từng li từng tí chống cơ thể lên, sau đó đột nhiên hành động, quấn lấy Dạ An Nhiên trước mặt, phóng tới cửa sổ.

Hình Phù Đồ, Hoàng trưởng lão bừng tỉnh, lập tức muốn ngăn cản.

Tặc điểu dung hợp Thái Dương đồ đằng, tốc độ cực nhanh, rầm rầm giòn vang, phá tan cửa sổ, phóng tới bên ngoài.

Oanh!!

Kim quang vạn trượng, liệt diễm ngập trời, ba động khủng bố rung chuyển trời đất.

Một mảnh đường vân Thái Dương đồ đằng hừng hực cường thế trải rộng ra.

- Cứu mạng. Giới Chủ chết! Giới Chủ chết! Giới Chủ bị giết chết!!

Tiếng tặc điểu hét ầm đầy thê lương, mang theo đồ đằng bay thẳng lên trời, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới hướng cấm khu.

Nó không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, càng không biết hai người kia là ai, nhưng nó biết giờ khắc này hô cái gì là có tác dụng nhất.

Đột nhiên xuất hiện một cuống họng, thủ vệ Sí Thiên giới phía ngoài đều kinh hãi suýt chút nữa ngồi xuống dưới đất.

- Đáng chết!

Hình Phù Đồ phá tan cửa sổ, chỉ lên trời cuồng kích, thúy minh răng rắc vang vọng khung trời, kình khí cương mãnh đánh rách tả tơi không gian, vết nứt như lôi đình lan tràn mấy ngàn thước.

Nhưng, tốc độ của tặc điểu lại cực nhanh, giờ khắc này nó đã ở bên ngoài vạn mét.

- Bắt nó lại!!

Hình Phù Đồ gầm thét.

Hoàng trưởng lão biến mất trong nháy mắt, không gian vặn vẹo, chặn đường ở trước mặt tặc điểu.

- Chạy đi đâu?

Tay áo mãnh liệt giương lên, nhanh chóng phóng đại, giống như là Cự Long há mồm, một nhanh chóng phóng tới tặc điểu, ngay sau đó không gian vặn vẹo, thẳng đến nơi thiên điện.

- Thái Tuế, vừa rồi đó là ai? Các ngươi làm cái gì!

Ba vị thủ vệ Niết Bàn cảnh kích hoạt linh văn, nhìn hằm hằm Hình Phù Đồ.

Nhưng...

Hoàng trưởng lão từ trên trời giáng xuống, trấn áp không gian, ba vị thủ vệ vỡ nát ngay tại chỗ, ép thành thịt nát, lo lắng nói:

- Thái Tuế, chúng ta mau rời khỏi nơi này!

- Bắt được?

Ánh mắt Hình Phù Đồ như đao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão.

Không phải nói đều đã hôn mê sao?

Lại còn tỉnh dậy một tên!

Lão già này làm việc thế nào?!

- Bắt được, lần này khẳng định...

Hoàng trưởng lão vừa muốn xin lỗi, kết quả biến sắc.

Trong tay áo trống rỗng.

- Thế nào?

Hình Phù Đồ nắm chặt nắm đấm, ken két giòn vang.

- Cái này sao có thể...

Hoàng trưởng lão nhanh chóng bay lên không, nhíu mày nhìn ra xa.

Vừa rồi rõ ràng đã bắt được, tại sao lại không có, chẳng lẽ là... Phân thân?

Thế nhưng thời gian ngắn như vậy, làm sao có ngưng tụ phân thân!

- Ngươi là đồ ngốc sao, ra ngoài ta sẽ thu thập ngươi! Mau dẫn ta rời khỏi nơi này!

Hình Phù Đồ hận không thể đánh chết lão già này.

Hoàng trưởng lão không lo được cáo lỗi, không gian vặn vẹo, mang theo Hình Phù Đồ cùng Hướng Vãn Tình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lối ra của Sí Thiên giới.

Nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi Sí Thiên giới phong bế.

Giờ khắc này, tặc điểu đang điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm.