Dưới sự chú ý của trên vạn người, Khương Nghị đi ra khỏi cánh rừng, chân đạp liệt diễm, cất bước phóng lên trời.
- Tên điên này thật sự không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại thật tới.
Phương Tĩnh đều có chút bội phục.
- Hạ Hầu Đạt, lợi dụng đúng cơ hội bắt Khương Nghị lại cho ta, hiểu chưa?
Loan Hồng Hi dùng sức nắm chặt tay, sát ý tràn ngập chưa bao giờ yếu bớt.
- Nếu như vị trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo kia cũng ở đây?
Mặc dù Hạ Hầu Đạt đã khôi phục cảnh giới, nhưng Vạn Đạo Thần Giáo nơi đó có một lục trọng thiên.
- Hắn đương nhiên ở đây! Nếu như rất dễ dàng có thể cướp được, còn có thể thể hiện giá trị của ngươi sao? Ngươi muốn đứng vững gót chân tại Tru Thiên Thần Điện, bắt lấy Khương Nghị chính là công tích lớn nhất của ngươi.
Vạn Đạo Thần Giáo kích động.
Bọn hắn muốn báo thù việc Khương Nghị sát hại Điêu Lãnh Phong, càng phải lấy lại Khoái Kiệt.
Lưu trưởng lão mang theo ánh mắt lăng liệt liếc nhìn dãy núi, tìm kiếm người trước đó giúp đỡ Khương Nghị kia.
Hắn tin tưởng nếu Khương Nghị dám đến, khẳng định có chỗ ỷ vào.
Trước mắt mà nói, người kia chính là chỗ dựa lớn nhất.
Đội ngũ Cửu Lê Thần Cung trốn ở trong rừng rậm.
Một nữ tử xinh đẹp thiên kiều bá mị tràn đầy phấn khởi nhìn qua:
- Chính là tên điên này đã đánh những thiên tài hoàng tộc hoàng đạo kia thành chó?
Nam tử cường tráng bên cạnh bất đắc dĩ nói:
- Một đám ngu xuẩn, tiến đến là tìm bảo vật, yên lặng không tốt sao, nhất định phải trêu chọc tên điên kia.
Các trưởng lão thần cung đều cau mày:
- Ta ngược lại thật ra cảm thấy rất kỳ quái, Thái Tuế lại biết hắn. Xem ra hắn không chỉ là đến báo thù cho Diệp Trục Thiên, chính là tới vì Khương Nghị.
Khương Nghị đứng giữa trời, đứng cách xa xa tương đối với Hình Phù Đồ:
- Người đâu??
- Gặp mặt lão bằng hữu, không nói chuyện cũ, chỉ muốn tiểu nương tử của ngươi?
Hình Phù Đồ búng tay về phía sau.
Tạ Ninh kéo lấy Hướng Vãn Tình đi đến chiến xa phía trước, thô lỗ ném ở nơi đó.
Hướng Vãn Tình bị dụng tâm biết khống chế, vừa đau đớn suy yếu, tóc tai bù xù gục ở chỗ này, hấp hối.
Khương Nghị cau chặt lông mày:
- Ngươi đã làm gì nàng?
- Còn nhớ rõ Hoàng Tuyền U Hồn Thư không? Ha ha, đồ tốt. Nàng muốn nói hay không muốn nói đều phải nói hết, nàng có thể làm hay không thể làm, cũng phải làm.
Hình Phù Đồ cố ý kích thích Khương Nghị, nhếch miệng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy kỹ xảo:
- Ta rất hiếu kì, da thịt trắng nõn mỹ diệu như vậy, vậy mà ngươi lại không có hưởng dụng? Không giống như ngươi mà ta biết đấy.
- Người cuối cùng sẽ thay đổi, không phải ngươi cũng giống như ta sao? Lần này ngủ say trên sàng thấp, rơi trong hầm phân à, cách mấy trăm mét đều có thể ngửi được mùi buồn nôn trên người ngươi.
- Ô ô u, tức giận? Ha ha, ha ha... Khí khái trầm ổn tỉnh táo đâu trước kia, chút chuyện nhỏ này đã chọc giận được ngươi rồi. Nếu như ta nói cho ngươi, trên đường ta tới đây đều đã hưởng dụng, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi không có đụng, ta uống chút canh, chậc chậc chậc, dễ chịu thật, dư vị vô tận!
Hình Phù Đồ cố ý nhắm mắt lại, một bộ dáng mê say.
Khương Nghị nhấp nhô yết hầu, trong lồng ngực cuồn cuộn lửa giận hừng hực.
- Đúng rồi!
Hình Phù Đồ mở mắt ra, hiện ra đôi mắt u quang tiếp cận Khương Nghị:
- Biết ta làm thế nào bắt được nàng không? Biết thời điểm ta bắt được nàng còn thuận tiện cuốn đi người nào không?
- Ta không thể không thừa nhận, phẩm vị của ngươi coi như không tệ, vận khí càng tốt hơn, vậy mà có thể gom góp một đôi trân phẩm tuyệt diễm như thế.
- Nàng ở đâu??
Tim Khương Nghị đập loạn.
Dạ An Nhiên sao?
Hướng Vãn Tình hẳn là sẽ ở trong không gian Ngũ Hành.
Nếu như nàng bị bắt, chẳng phải Dạ An Nhiên...
Đám ngu xuẩn Sí Thiên giới kia rốt cuộc đang làm gì!!
- Nàng nhìn rất dịu dàng, tính cách ngược lại cương liệt, vậy mà thừa dịp ta không chú ý... Tự sát! Ai, tiếc nuối, chỉ dùng hai lần, còn không có ăn đủ!
Hình Phù Đồ vừa dứt lời, toàn thân Khương Nghị đã bạo động liệt diễm trong nháy mắt, sôi trào mãnh liệt, cuồng kích khung trời, cuồn cuộn tám phương.
Ầm ầm!
Hài cốt toàn thân Khương Nghị run rẩy, gân xanh nổi cao, hỏa dực hừng hực bỗng nhiên đánh một kích, thiên kinh động địa, bằng tốc độ kinh người lao thẳng đến Hình Phù Đồ.
- Ha ha, Đến đây! Đến đây!
Hình Phù Đồ gào thét, mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt, muốn chính là cảm giác này.
Toàn thân hắn phồng lên, dâng lên ma khí thảm liệt, phảng phất đột nhiên biến thành Đại Ma cái thế tráng kiện, đỉnh đầu chui ra hai cái sừng, vờn quanh tia sáng yêu dị.
Răng rắc giòn vang, không gian sụp đổ, hắn giống như sấm sét xẹt qua bầu trời, đối diện lao thẳng đến Khương Nghị.
Ầm ầm!!
Trọng quyền bạo kích, khí lãng nặng nề, cuồn cuộn giữa trời cao, rung chuyển không gian.
Hình Phù Đồ gắt gao bắt lấy Khương Nghị đấm tới, đầy người vằn đen, miệng rộng đầy răng nanh, một cái lưỡi thật dài chảy xuống huyết thủy tinh hồng:
- Tiếng kêu tiểu nương tử kia của ngươi thật sự là như sóng vậy.
- A a a!
Khương Nghị hét lớn, muốn rách cả mí mắt, nháy mắt bạo tạc, hai chân như thần chùy cuồng kích Hình Phù Đồ.
- Ha ha, Đến đây, lại đến, lại đến!! Quá yếu! Đây là lão bằng hữu mà ta biết sao? Đến đây, Tới đây tới đây, đánh đi.
Hình Phù Đồ hét lớn rung trời, ma khu hung hãn nhanh như cuồng phong, bạo như lôi đình, điên cuồng cùng Khương Nghị giết tới một chỗ.
Khai chiến lập tức sôi trào.
Tiếng gầm thét, tiếng cười to, vang vọng bầu trời.
Hai người giết tới điên, tốc độ càng lúc càng nhanh, để lại tàn ảnh đầy trời, để vô số người trở nên hoa mắt hỗn loạn.
Bọn người Phương Tĩnh thì hai mặt nhìn nhau, thể hiện lộ ra quái dị.
Rốt cuộc là ai có thù với ai? Tình huống này thấy thế nào cũng không hiểu thấu được!
- A!
Khương Nghị mãnh liệt xoay chuyển, quét chân hoành kích, nhiệt huyết nóng hổi, da thịt phồng lên, mấy triệu cực cảnh tiếp tục bộc phát.
Hình Phù Đồ giang rộng hai tay, ngạnh kháng bạo kích, thời khắc thân thể bỗng nhiên chìm xuống, chân phải căng cứng, thế như ma trảo, đánh thẳng đến bụng Khương Nghị.
Đùng!
Khương Nghị đưa tay ngạnh kháng, hắn hét lên một tiếng, liệt diễm dâng lên tại lồng ngực, cuồng kích từ trong miệng.
Liệt diễm sền sệt, giống như dung nham, lại như Chu Tước thoát thai, phóng thẳng đến đầu Hình Phù Đồ.
Cái sừng trên đầu Hình Phù Đồ tăng vọt ánh sáng, giống như lôi quang thiên kiếp, bạo kích liệt diễm.
Ầm ầm...
Bầu trời xao động, không gian giống như đại mạc chập trùng lên xuống, rung động lòng người.
Khương Nghị mãnh liệt bay lên, không đợi hoàn toàn ổn định, lại lần nữa tấn công, một tiếng gáy to, âm thanh chấn đoạn hoàn vũ, liệt diễm sôi trào, giống như biển động che trời, hóa thành hỏa vũ vô tận.