Lưu trưởng lão lập tức nhấc lên kim loại như thủy triều, ngưng tụ kim sơn nguy nga, kim loại ngập trời vờn quanh.
Ầm ầm!
Ngàn vạn Bá Đao cuồng kích kim sơn, tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng đất trời.
Khương Qua ngang nhiên giết tới, đánh tới một quyền, ngạnh kháng kim sơn, liệt diễm cuồn cuộn, đồng thời ngưng tụ ra vô số hỏa ngư.
Hỏa ngư trườn đi, sinh động như thật, mắt trái là lôi quang, mắt phải là cương khí, trong chớp mắt, bọn chúng như vượt qua vũ trụ, vòng qua lôi sơn, tăng vọt uy thế, cuồng oanh loạn tạc đến Lưu trưởng lão.
Lưu trưởng lão bị ép phản kích, liên tục tháo chạy.
Khương Qua đánh nát kim sơn, mang theo bá uy cái thế, hung hãn lao thẳng đến Lưu trưởng lão.
- Ta là muốn nói chuyện! Khương Nghị, quản chó của ngươi! Chết tiệt, ngươi chờ một chút! Ta không phải đến đánh nhau. Ngọa tào, đại gia ngươi, ngươi điếc sao. Chờ một chút! Dừng lại! Ngươi thấy ta già nên khi dễ sao, a a a...
Cuồng chiến dẫn bạo trời cao, tiếng kim loại va chạm mãnh liệt, sau đó nhanh chóng đi xa, chỉ để lại những tiếng la lên phiêu đãng càng ngày càng yếu.
- Mau trốn!
Điêu Lãnh Nguyệt bọn hắn cũng không ngờ tới một màn này, tận thấy Lưu trưởng lão bị đánh bay, bọn hắn tranh thủ thời gian trống vào trong núi rừng, rời khỏi thật xa.
Hướng Vãn Tình ngắm nhìn liệt diễm kim quang đang dần dần đi xa:
- Hắn chỉ muốn nói chuyện.
Khương Nghị nhìn qua hư ảnh Phật Đà, thản nhiên nói:
- Có chuyện gì đáng nói, chỉ là chút uy hiếp mà thôi, sớm đã chán nghe rồi.
Hướng Vãn Tình nhìn khuôn mặt lãnh tuấn dưới phật quang phản chiếu:
- Ngươi biết ngươi vừa mới nói câu nói này, có bao nhiêu mê người không? Thật có chút đã trêu chọc đến ta.
- Từ hôm nay trở đi, nàng cứ đường đường chính chính mà sống, không cần trốn tránh ai, không cần e ngại ai, Vạn Đạo Thần Giáo muốn bắt người, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Khương Nghị quay đầu nhìn Hướng Vãn Tình, trấn an nói:
- Nàng, không phải có một mình. Nangg còn có ta, còn có rất nhiều người. So với Vạn Đạo Thần Giáo, chúng ta còn rất yếu, nhưng chúng ta... Không sợ!
Hướng Vãn Tình nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, nghe cái tuyên ngôn kia, bộ phận mềm mại nhất trong lòng giống như bị xúc động.
Rất ấm, hơi đau.
Nàng vậy mà lại ngây dại.
- Nàng không phải tội nhân chạy nạn, nàng chính là nàng, nàng là Hướng Vãn Tình, hãy cứ sống thật tốt, sống thật tự tại.
Khương Nghị nháy mắt mấy cái với Hướng Vãn Tình, nhìn Phật Đà phía trong bụi mù, cảm nhận được khí thế trang nghiêm kia.
Hướng Vãn Tình lắc lư ánh mắt, mông lung.
Nàng khẽ nhếch môi, bỗng nhiên tiến đến trên mặt Khương Nghị, nhẹ nhàng hôn một cái, nói nhỏ một lời:
- Cám ơn.
Trong dãy núi, đám người đang nhìn quanh rung động lắc đầu, quá thoải mái, ngang nhiên ân ái.
Lúc này, không gian nhấc lên, hoa sen vàng đầy trời bay xuống, đẹp đẽ sáng long lanh, giống như mỹ ngọc, lại nở rộ ý lạnh, cứng như sắt thép.
Một loại thánh uy mênh mông theo đó giáng lâm, tràn ngập đất trời, cuồn cuộn không dứt.
- Hắn đến rồi! Thật nhanh!
Bất luận là đám người đã chạy tới nơi này, hay là các cường giả đang phóng tới nơi xa, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì bọn hắn biết là ai tới.
Hứa Đức Diệu chân đạp đài sen màu vàng, tràn ngập thánh uy mênh mông, đi tới phía trước bụi mù ngập trời, ngước nhìn phật ảnh trang nghiêm trước mặt kia.
- Đó là Thất Phẩm Bảo Liên! Linh văn chính thống nhất, tôn quý nhất Chí Tôn Kim Thành, nhưng mỗi đời giống như chỉ có thể thức tỉnh một người, tựa như là nguyền rủa.
Hướng Vãn Tình tọa trấn Vương Quốc Hắc Ám mấy chục năm, còn chưa từng thấy truyền thừa Hứa gia chân chính.
- Thất Phẩm Bảo Liên, Sinh Dục Bảo Liên.
Khương Nghị nhếch miệng, tiếp tục chú ý hình ảnh Phật Đà kia.
- Cũng có thể nói là như vậy.
Hướng Vãn Tình cười nói lắc đầu.
Thất Phẩm Bảo Liên linh văn đặc biệt càng cường đại, mỗi khi xuất hiện hẳn là Thiên phẩm, mà tương đối dễ dàng thăng hoa, là vốn liếng tuyệt đối để Chí Tôn Kim Thành hùng cứ Tân Hải vạn năm.
Người thức tỉnh linh văn như thế này sẽ ký kết thần bí linh chủng trong cơ thể, cảnh giới càng cao, ký kết càng nhiều, mỗi linh chủng thai nghén một bí thuật đại đạo.
Tuy nhiên, Thất Phẩm Bảo Liên linh văn có một tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Mỗi khi ký kết mới linh chủng, thân thể của chủ nhân sẽ xuất hiện thay đổi phức tạp. Lúc này cùng nữ tử 'Kết hợp', nữ tử sẽ có tỷ lệ nhất định kích hoạt linh văn Tổ Nguyên, sinh ra ra hậu đại cường hãn.
Ví dụ như mẫu thân của Hứa Thiên Kỳ là Bạch Viên linh văn, sinh ra ra Chiến Đấu Thánh Viên.
Ví dụ như mẫu thân của Hứa Đan là Thủy Tinh linh văn, đã sinh ra Kính Tượng thánh văn.
Ví dụ như mẫu thân của Hứa Như Lai là Phật Ấn linh văn, đã sinh ra ra Thiện Ác Song Tử Phật.
Cho nên mỗi khi có linh chủng ký kết, Thất Phẩm Bảo Liên liền sẽ điên cuồng cùng 'nữ tử' kết hợp, thâu đêm suốt sáng, lại còn là cùng các loại nữ tử 'Kết hợp'.
Từ xưa đến nay, mỗi vị thành chủ Chí Tôn Kim Thành đều sẽ có mấy chục đến trên trăm nữ tử.
Thành chủ Hứa Đức Diệu Đương đại càng ghê gớm, trước mắt đã hơn ba trăm người.
Tuy nhiên hắn cũng xác thực ưu tú, trưởng tử chính là Thất Phẩm Bảo Liên, phía sau càng xuất hiện Hứa Thiên Kỳ và các loại linh văn cường đại.
Giờ khắc này, Hứa Đức Diệu giáng lâm để dãy núi rừng rậm đều lâm vào yên lặng.
Mọi người tiếc nuối lắc đầu, xem ra tòa mộ Phật Đà này phải thuộc về Chí Tôn Kim Thành rồi.
- Ông trời thật chiếu cố.
Hứa Đức Diệu kích động, toàn thân nổi lên từng cơn sóng nhiệt.
Hứa Như Lai vừa vặn đã thức tỉnh Phật Đà linh văn, nếu như bên trong thật có bảo vật Phật Đạo Thủy Tổ, rất có thể sẽ kích phát ra tiềm lực càng mạnh cho Hứa Như Lai, thậm chí có thể coi đây là thời cơ, cùng Phật Đạo thiên hạ sinh ra liên hệ.
Chí Tôn Kim Thành thật sự sắp quật khởi sao?
Ta đã sắp sáng tạo lịch sử, vĩnh viễn ghi lại sử sách Kim Thành.
- Ông, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng...
Phật Đạo Lục Tự Chân Ngôn vang vọng đất trời, to lớn, trang nghiêm, tuyệt diệu, huyền ảo.
Chấn động linh hồn của tất cả mọi người, áp chế bầu không khí xao động trong dãy núi.
Theo bụi mù, mê quang tiếp tục nở rộ, trong vòng xoáy ở không trung lại xuất hiện càng nhiều phật ảnh, quay xung quanh Phật Đà.
Lít nha lít nhít, như ẩn như hiện.