- Xin mời Đại trưởng lão giáng tội.
Hoàng trưởng lão rách mướp nằm trên mặt đất, đã hấp hối.
- Là Khương Nghị làm?
Đại trưởng lão ôm Hình Phù Đồ đang hôn mê, hắn chấn kinh lại càng tức giận.
Bọn người Tạ Ninh quỳ xuống một mảnh, giải thích chi tiết chuyện đã xảy ra.
Không khí ngột ngạt, trong cánh rừng yên tĩnh như chết.
Vẻ mặt Đại trưởng lão cực lỳ nghiêm trọng, lông mày đều muốn vặn thành u cục.
Một tên tiểu tử điên sinh trưởng dã man vậy mà lại liên tục hai lần trọng thương Hình Phù Đồ, cuối cùng còn suýt chút nữa đã giết chết?
Ngay cả ma thương rèn đúc từ chiến khu đời đầu tiên của Hình Phù Đồ đều bị Khương Nghị cướp đi?
Đại trưởng lão quá rõ ràng thực lực của Hình Phù Đồ, thực lực Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên săn giết nhất trọng thiên đều dễ như trở bàn tay, liền xem như bị Thượng Thương cổ thành áp chế, nhưng thực lực đặc biệt đã đủ để quét ngang tất cả mọi người ở bên trong.
Thế nhưng, làm sao lại rơi vào kết cục như thế?
Nếu như nói là đỉnh cấp thiên tài của hoàng đạo khác, hắn miễn cưỡng còn có thể hiểu, nhưng Khương Nghị?
- Rất có thể là Khương Nghị đã đạt được một ít truyền thừa thần bí, hắn có thể mai táng sơn hà, có thể tiếp dẫn thiên uy, thậm chí có thể vặn vẹo không gian. Mà...
Tạ Ninh rất cao ngạo, nhưng lại không thể không thừa nhận thực lực mà Khương Nghị bày ra rất cường đại, đã mạnh đến mức để cho hắn đều sinh ra kính sợ.
- Mà cái gì? Từ khi nào mà ngươi cũng học do dự rồi?!
- Ta hoài nghi Khương Nghị có thân phận khác, mà chỉ có Thái Tuế biết.
- Có ý gì?
- Thái Tuế gọi Khương Nghị là lão bằng hữu, còn nhiều lần nhắc đến kiếp trước. Ngài ấy tiến vào Thượng Thương cổ thành không phải vì báo thù cho Diệp Trục Thiên, mà là muốn bắt sống Khương Nghị.
Lúc ấy Tạ Ninh đứng ở ngay phía trước chiến trường, nghe được rất nhiều lời mà người ngoài không nghe thấy.
- Lão bằng hữu kiếp trước?
Đại trưởng lão đang muốn cúi đầu nhìn về phía Hình Phù Đồ, Hình Phù Đồ vừa vặn đã mở mắt.
- Thái Tuế!
Các trưởng lão liền vội vàng hành lễ.
Cơ thể mệt mỏi của Hình Phù Đồ đang nhanh chóng khôi phục, da thịt tái tạo, hài cốt khép lại, tinh khí thần đều đang thức tỉnh.
- Ai ta đưa ra tới?
- Xin Thái Tuế phán tội.
Hoàng trưởng lão mệt mỏi nói nhỏ.
- Ta còn không có luân lạc tới tình trạng chạy trối chết!
Ánh mắt Hình Phù Đồ hung ác.
Hoàng trưởng lão gian nan lật người lại, nằm rạp trên mặt đất không dám nhiều lời.
Đại trưởng lão nói:
- Thương thế của ngài rất nghiêm trọng, bọn hắn không dám mạo hiểm.
- Bảo vật bên trong Phật tượng đâu?
Sắc mặt Hình Phù Đồ âm trầm đến dọa người, nếu như không phải vì phật ảnh này, sao hắn lại rơi xuống tình trạng như thế.
- Bảo vật xuất thế, là Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, phía dưới trấn áp rất nhiều yêu ma.
- Xác định là xá lợi của Phật Đà rồi?
- Cơ bản đã có thể xác định, mà rất có thể trong địa lao còn có những bảo vật khác, đều bị Hứa Đức Diệu cuốn đi, hắn đã trốn đến Tây Bộ, các phương đều đang đuổi bắt.
- Các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?
- Chúng ta lo lắng cho an toàn của ngài.
- Ta? Hừ, thiên hạ này người thật sự có thể giết ta, còn chưa ra đời đâu.
Hình Phù Đồ lắc lắc cái cổ, hoạt động bả vai, phát ra tiếng khớp xương ma sát thanh thúy:
- Hoàng trưởng lão theo ta vào Thượng Thương cổ thành, các ngươi bận bịu chuyện của các ngươi.
- Thái Tuế, ngài và Khương Nghị...
Đại trưởng lão ra hiệu các trưởng lão tranh thủ thời gian ngăn lại.
- Ta sẽ đích thân bắt hắn lại.
Hình Phù Đồ cảm giác rất uất ức.
Lần đầu tiên là không có nhìn thẳng vào, lần thứ hai là bị Phật Đà ảnh hưởng, nhưng sẽ không còn có lần thứ ba, hắn muốn thật sự chém giết cùng Khương Nghị một trận.
- Thái Tuế, bắt Khương Nghị không phải chuyện nhất thời, nếu không, ngài chờ thêm mấy ngày, ta sắp xếp người trở về mời ma thương khác của ngài đến?
Đại trưởng lão biết tính tình Hình Phù Đồ, nên hắn không còn dám trực tiếp ngăn cản, chỉ có thể uyển chuyển kéo dài.
- Ta kích phát Thần Nguyên, Khương Nghị chắc chắn sẽ thua.
Hình Phù Đồ quay đầu nhìn Hoàng trưởng lão rách mướp ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Còn có thể sống không? Có thể sống liền cùng ta đi vào nữa không? Còn có Khổng Sướng, đuổi theo.
Đại trưởng lão đưa cho Hoàng trưởng lão một viên đan dược quý giá, thấp giọng nói:
- Mang Thái Tuế hoàn chỉnh ra cho ta!
Hoàng trưởng lão mệt mỏi khống chế năng lượng không gian, nâng mình đuổi theo Hình Phù Đồ.
Sắc mặt Khổng Sướng tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì đi theo.
Các trưởng lão khác nhìn Đại trưởng lão, nói:
- Chúng ta là đuổi bắt Hứa Đức Diệu, hay là...
Đại trưởng lão trầm mặc một lát, nói:
- Trước hết để cho bọn hắn cướp, chúng ta tiến vào Thượng Thương cổ thành.
- Ngài cũng đi vào?
Khuôn mặt các trưởng lão có chút động.
- Ta không thể để cho Thái Tuế lại có chuyện ngoài ý muốn.
Đại trưởng lão muốn nhìn cái tên Khương Nghị kia rốt cuộc có năng lực gì, lại có thân phận đặc thù gì.
Vạn Đạo Thần Giáo.
Lưu trưởng lão bị Khương Qua truy sát một ngàn ba trăm dặm, chật vật trốn ra khỏi cửa thành, không chỉ có tóc tai bù xù, ngay cả y phục đều lam lũ như một tên ăn mày.
Nếu như không phải Khương Qua khinh thường bọn người Điêu Lãnh Nguyệt đang tập kích hắn thì rất có thể Lưu trưởng lão bởi vì mệt mỏi chống đỡ mà đã chết ở bên trong rồi.
- Lưu trưởng lão, sao ngươi lại ra đây?
Người mạnh nhất của Vạn Đạo Thần Giáo lưu thủ ở phía ngoài chỉ còn lại Tam trưởng lão, nhìn thấy Lưu trưởng lão be bét máu thịt cùng bọn người Điêu Lãnh Nguyệt kinh hồn khó định, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, mau chóng tới nghênh đón.
- Bị chó cắn!!
Lưu trưởng lão thở hổn hển, triệu ra từng nắm lớn đan dược nhét vào trong miệng.
- Chó??
- Khương Nghị nuôi một con chó, lại nhiều lần ngăn cản ta.
- Một con chó có thể cắn ngươi thành như thế này?
Sắc mặt Tam trưởng lão không ngờ, khó trách trong tường thành luôn có tên điên khiêu chiến quyền uy hoàng đạo, ngoại trừ tinh thần không bình thường ra, thì trưởng lão hoàng đạo bất tranh khí cũng là nguyên nhân.
- Hắn cũng không phải chó bình thường, hắn là Thiên Cương Lôi Hỏa, mà... Được rồi, không nói đến hắn nữa, Đại trưởng lão đâu, ta có việc muốn bẩm báo.
- Đại trưởng lão đuổi theo Hứa Đức Diệu. Có chuyện gì không thể nói với ta?