- Chậm đã! Để lại một người, trở về thông báo tình huống!
- Không cần, tin tức đã truyền ra, chờ các ngươi đến Sí Thiên giới, Thái Cổ Thần Miếu tự nhiên sẽ có phản ứng, bắt lấy!!
Lão tổ tông Sí Thiên giới hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Đại trưởng lão, đưa ra lệnh bắt người.
Đại trưởng lão và đám người không có phản kháng, nếu không sẽ chỉ tự rước lấy nhục, dù sao nhân số của cùng thực lực hai bên cũng cách quá lớn.
- Sí Thiên giới bắt người Thái Cổ Thần Miếu?
Trong dãy núi, đám người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ thấy được một màn như thế.
Thế nhưng Thái Cổ Thần Miếu là hoàng đạo cơ mà, Sí Thiên giới điên rồi sao?
Chẳng lẽ điên cuồng còn có thể truyền nhiễm?
Thật tốt cho một hoàng tộc Đan Đạo, cũng bởi vì thu nhận tên điên Khương Nghị kia, cũng thay đổi phong cách?
Tặc điểu tìm tới Khương Nghị trong rừng rậm:
- Hướng Vãn Tình đâu? Tiểu hồ ly của ta đâu!
- Nàng còn tốt, các ngươi tới rất nhanh nha.
Khương Nghị nhìn tình cảnh Sí Thiên giới giam giữ Thái Cổ Thần Miếu ở phía xa, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười, Giới Chủ Sí Thiên giới vẫn rất có phách lực.
- Không có bị chà đạp chứ?
- Không có.
- Xác định? Đừng gạt ta!
- Thật không có.
- Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi...
Rốt cuộc tặc điểu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bị ta chà đạp!
Khương Nghị nói thầm một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Ngươi tới vừa đúng lúc, ta có một số việc muốn ngươi chuyển cho Giới Chủ cùng An Nhiên.
- Ngươi không đi qua nói?
- Từ giờ trở đi, mặt ngoài ta không còn thuận tiện có liên hệ cùng Sí Thiên giới nữa, ngươi giúp ta thuật lại đi. Ta đã chuẩn bị bại lộ thân phận, ngắn thì nửa tháng, lâu là một tháng, đến lúc đó các ngươi cứ việc tuyên bố đã sớm đoạn tuyệt liên quan với ta, còn phải chú ý bảo vệ tốt mình, thời khắc tất yếu rời khỏi thế giới hiện thực, trốn đến trong hư không. Sau khi ta bại lộ thân phận, ngươi dùng Niết Bàn Thạch ta đưa cho ngươi, hiển hóa thành bộ dáng Chu Tước, phối hợp cùng Ác Nhân cốc và Kiều gia, biểu diễn bốn chỗ, hấp dẫn lực chú ý của các phương. Cũng không cần tấp nập xuất hiện, thường thường lộ mặt.
- Bây giờ liền vội vã bại lộ thân phận, ngươi điên ư? Không phải, muốn chết muốn tức giận?
- Thượng Thương cổ thành chôn giấu lấy quốc vận thần triều của ta, lúc nào cũng có thể sẽ bị phát hiện. Không phải ta muốn bại lộ, mà là tình thế bức bách. Ngươi có vật chứa loại Không Gian không?
- Có, bảo bối sao? Ta đều chuẩn bị xong!
Hai mắt tặc điểu tỏa sáng.
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Không gian lớn không?
- Tương đối lớn!
Tặc điểu đưa cho Khương Nghị một cái hộp gấm.
Khương Nghị lắc đầu, thu hộp gấm vào thanh đồng tiểu tháp.
- Ta sưu tập rất nhiều bảo vật. Có ba hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, giao cho An Nhiên, để nàng trồng ở bên trong Thế giới Ngũ Hành của nàng, bên trong có vĩnh sinh huyền bí. Ta còn góp nhặt bảy cái đầu Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, theo thứ tự là Thổ, Hỏa, Thủy, Cự Phong, Lôi Điện, Hắc Ám.
- Hỏa, Thủy, ta đều giữ lại. Thổ, cho Tiêu Phượng Ngô, Hắc Ám, cho Chu Bất Dĩ của Ác Nhân cốc, để bọn hắn mau chóng dung hợp. Cự Phong, cho Yến Khinh Vũ. Nhưng thực lực và linh văn của nàng không đủ, có khả năng sẽ bị tổn thương, ngàn vạn lần phải cẩn thận vận dụng. Lôi Điện, cho Du Cảnh Chiến. Chuyển cho hắn một câu, đây là áy náy của ta, cũng là chờ mong của ta, hi vọng cái đầu lâu Tổ Kỳ Lân này có thể cho hắn một cơ hội thiêu đốt sinh mệnh.
- Xương cột sống của Tổ Kỳ Lân cho phụ thân Khương Hồng Võ ta, đó là bộ phận quan trọng nhất của Tổ Kỳ Lân, thai nghén qua Tổ Nguyên Chí Tôn Cốt, ngàn vạn lần phải nhắc nhở phụ thân cố gắng lợi dụng cho thật tố. Móng vuốt, xương sườn các loại, ta để lại cho Hàn Ngạo, Khương Bân.
- Ta còn sưu tập di cốt và áo giáp của Thái Võ Nhân Hoàng. Xương sống cho Vô Hồi Thánh Chủ, những bộ phận di cốt Nhân Hoàng khác, cho muội muội Uyển nhi của ta.
Những bảo bối mà Khương Nghị liều mạng sưu tập, đều thu sạch vào trong hộp gấm không gian, phân cho bằng hữu người thân.
Nhất là di cốt Thái Võ Nhân Hoàng hoàn chỉnh xương sống, cùng xương sống Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, đều là ký thác kỳ vọng, hy vọng có thể kích phát tiềm lực của phụ thân và Thánh Chủ.
Khương Nghị dặn dò:
- Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, Thái Võ Nhân Hoàng, đã từng là Thần Linh Thượng Cổ, di cốt của bọn họ đều là có thể thay đổi vận mệnh, ngàn vạn lần phải biết quý trọng, phát huy dược hiệu đến cực hạn. Còn nữa, nhắc nhở bọn hắn cố gắng tu luyện, mặc kệ nghe được tin tức gì cũng đều không cần đi ra tìm ta, càng không cần lo lắng cho ta, ta rất tốt, bây giờ còn không cần bọn hắn...
- Được rồi được rồi, đừng càm ràm.
Tặc điểu không nhịn được mà chặn ngang, nói:
- Tuổi bọn họ lớn hơn ngươi, tinh hơn so với đầu của ngươi, gặp được chuyện vẫn còn trầm ổn hơn so với ngươi, không cần đến ngươi lề mề chậm chạp, nhanh, nói điểm chính!
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Trọng điểm đều đã nói xong.
- Nói đùa sao? Nhanh, tiếp tục!
- Không có.
- Ta nói bảo vật! Tiếp tục nhét, không gian còn nhiều, nhồi vào nhồi vào...
- Những thứ này còn chưa đủ?
- Bọn hắn đủ rồi, ta đâu?
- Ngươi có Niết Bàn Thạch rồi, đó cũng là tinh phách niết bàn kiếp trước của ta, mỗi viên đều có được năng lượng phi phàm.
- Đại huynh đệ, ta là phải thay ngươi ra ngoài bán mạng, đừng nói nhảm, khẳng định phải có phần của ta, lấy ra.
- Thật không có.
- Di cốt tiên tổ trấn thủ Tổ Kỳ Lân kia đâu?
- Ngươi vẫn hiểu rõ rất rõ ràng, đã cho người ta dung hợp.
- Viếng mồ mả không hoá vàng mã, ngươi lừa gạt quỷ sao!
- Ta lừa gạt ai cũng sẽ không lừa gạt ngươi.
- Nếu như ngươi là có thái độ này, ta phải nghiêm túc cân nhắc có phải dùng Niết Bàn Thạch hay không. Liều mạng đó, huynh đệ! Chẳng may bị đuổi kịp, ta liền xong rồi!
Khương Nghị bất đắc dĩ nói:
- Ta từ Thiệu gia đoạt được một miếng di cốt Phượng Hoàng, năng lượng bên trong rất mạnh. Nhưng so với Niết Bàn Thạch của ta thì vẫn kém một chút.
Tặc điểu không chút khách khí đả kích:
- Kéo con bê đi, ngươi cũng chết đã bao nhiêu năm. Còn gì nữa không?
- Còn có chút di cốt cổ thú, đều mục nát không thể dùng, chỉ có thể luyện dược, cũng không có thích hợp ngươi.
Khương Nghị rất bất đắc dĩ, điệu bộ này làm sao giống như là ăn cướp.
- Ta không vội, ngươi lại chậm chậm cân nhắc.
Tặc điểu vẫn nhìn chằm chằm Khương Nghị không bỏ qua.